“Ngày tòa xử ly hôn, em nhớ mang theo khăn tang“
(PLO) -Vừa cầm lá đơn ly hôn do tôi viết, anh đưa tay ký vội tên mình vào đó. Kí xong anh nói với bố tôi “không bao giờ con bỏ vợ”…
Qua sự giới thiệu, mai mối của bạn bè, tôi và anh quen nhau. Sau vài lần đi chơi cùng, tôi chính thức trở thành người yêu của anh. Cái gì đến phải đến, gần một tháng sau, đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của họ hàng. Ai cũng nghĩ tôi may mắn vì lấy được chàng cán bộ xã khi mình chỉ là cô công nhân tầm thường.
Nhưng có ai biết, ngoài sự bảnh bao như sếp và tài diễn xuất bậc thầy, anh chỉ là gã đàn ông tầm thường. Một cái thùng rỗng kêu to, 30 tuổi đầu vẫn ăn bám bố mẹ. Thậm chí quần áo anh thay ra, mẹ anh vẫn phải giặt hộ. Bởi anh chỉ biết ăn không biết lao động… Lấy về tôi mới biết những điều này. Tôi cố gắng nhẫn nhục chịu đựng để gia đình được yên ổn. Nhưng càng cố gắng, tôi càng thấy cuộc hôn nhân của mình mong manh, có thể tan vỡ bất kể lúc nào vì thói ghen tuông mù quáng của anh.
Mỗi khi tức giận chuyện gì, anh lại lôi tôi ra để xỉ vả. Thậm chí khi bị nhắc chuyện tiền bạc còn nợ mọi người, anh lại chửi tôi không trong sạch. Tuy nhiên, sau mỗi lần cãi vã, chửi bới tôi, anh luôn nói với người nhà tôi rằng: “con yêu vợ con lắm, không bao giờ con bỏ cô ấy”. Anh nói yêu tôi nhưng vài ngàu anh lại gây sự với tôi. Yêu tôi vậy mà anh không tôn trọng bố mẹ tôi. Giữa đường giữa chợ, anh còn nói nhau tay đôi với mẹ tôi.