Bốn lần lừa dối, ba lần rũ bỏ người vợ hiền thảo và hai đứa con ngoan ngoãn để tìm một hạnh phúc mà tôi cho là xứng tầm với mình. Thế nhưng sau những thú vui ấy, tổ ấm mà tôi thật sự cần lại chính nơi mà tôi đã phũ phàng rời bỏ... Tôi muốn quay về nhưng quay đầu nhìn lại liệu còn có nẻo đường nào cho tôi bước chân quay lại???
Người chồng cô đơn trên đường dây tư vấn
Những ngày cuối năm, đều đặn vào giờ nghỉ trưa, giọng người đàn ông ấy xuất hiện trên đường dây tư vấn. Anh bảo cứ vào những lúc không phải làm việc là anh lại rơi vào trạng thái cô đơn kinh khủng. Đặc biệt những ngày cuối năm giáp Tết. Thời gian này chủ đề của đồng nghiệp anh hầu hết tập trung vào Tết.
Nào là Tết này gia đình ăn Tết ở đâu, mua sắm những gì, tặng vợ quà gì, mua cho cái áo mới như thế nào... Mỗi lần ngồi nghe những chủ đề ấy, lòng anh trống trải khôn cùng bởi anh dường như lạc lõng giữa những niềm vui và lo toan ấy. Điều đáng nói là không phải anh không có gia đình để lo toan như những đồng nghiệp. Nói đúng ra anh cũng đã từng có gia đình hạnh phúc ấm êm nhưng rồi chính tay anh đã phá vỡ, rũ bỏ nó.
27 tuổi, tôi kết hôn. Đó là mối tình đẹp và trong sáng, người con gái tôi yêu hội tụ mọi ưu điểm mà bất cứ người đàn ông nào cũng ao ước. Đầu tiên nói về khoản môn đăng hộ đối. Tất nhiên thời hiện đại, chuyện ấy không còn quan trọng. Thế nhưng khi nói về hoàn cảnh xuất thân của gia đình Ngọc, bố mẹ tôi đã ngay lập tức cho điểm mười.
Bởi đó là một gia đình không chỉ môn đăng hộ đối với gia đình tôi về mặt học thức mà còn cả về mặt kinh tế. Bản thân Ngọc, tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường du học hai năm trở về làm cho một liên doanh nước ngoài. Chỉ đi làm một năm, Ngọc đã lên chức quản lý.
Dù là con gái cưng duy nhất trong gia đình, thế nhưng Ngọc khác hẳn với những cô gái khuê các khác. Ngọc biết nội trợ giỏi, biết sắp xếp quản lý gia đình. Chỉ sau đám cưới anh trai tôi, Ngọc được bố mẹ tôi hết lời khen ngợi, ông bà nhanh chóng sang đặt vấn đề với bố mẹ Ngọc và thúc giục tôi chuyện cưới hỏi. Ông bà bảo nếu không nhanh chóng cưới cô dâu này về thì sẽ bị người khác rước về mất. Vậy là cuộc hôn nhân của chúng tôi được hai bên gia đình hết lòng vun vén ủng hộ. Ngọc bước vào làm dâu, làm vợ tôi không một tỳ vết.
Hoàn hảo quá hóa... nhàm chán
Hoàn hảo, đó là từ mọi người dùng để nhận xét về cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi. Sau 5 năm chung sống, hai đứa con một trai một gái như sợi dây hạnh phúc gắn liền hơn với đời sống hôn nhân của tôi và Ngọc. Vì cả hai đều làm ra kinh tế nên chỉ trong một thời gian ngắn, chúng tôi đã mua được nhà biệt thự, sắm được ô tô đắt tiền.
Dù làm quản lý nhưng Ngọc đều biết cách xử xự trong gia đình. Từ cách đối nội đối ngoại đến việc dạy dỗ con cái, Ngọc đều hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Cũng bởi có được một người vợ hoàn hảo, một gia đình tuyệt vời nên bản thân tôi bỗng nhiên trở nên nhàn hạ quá đỗi.
Vì có cuộc sống êm đềm nên bản thân tôi chưa lâm vào tình cảm bị vợ hờn giận, vò đầu bứt tai trước những xích mích của gia đình. Thỉnh thoảng có những đồng nghiệp rơi vào tình cảnh ấy đều lôi tôi đi để giải sầu. Họ nói cần một bạn rượu chịu nghe những tâm sự của họ, cùng uống để quên bớt những nỗi niềm không thể biết trút vào đâu. Những lần chứng kiến cảnh đồng nghiệp lao đao với đời sống hôn nhân rồi lại hồ hởi khi mâu thuẫn được hàn gắn lại. Một năm vài ba lần họ thay đổi trạng thái ấy khác hẳn với tôi lúc nào cũng đều đều êm ả.
Có lẽ sự hoàn hảo ấy đã khiến tôi nhàm chán và muốn thử cảm giác mạo hiểm một chút. Một lần theo chân mấy ông bạn đang bế tắc trong cuộc sống hôn nhân đến nhà hàng giải sầu. Tôi được chủ quán giới thiệu cho một cô gái để làm "tay vịn" khi nhậu say. Không ngờ lần ấy lại đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Chính Thùy - cô gái nhà hàng ấy đã biến cuộc đời tôi vào một ngã rẽ đầy bi kịch.
Thùy không xinh đẹp và cũng chẳng giỏi giang như Ngọc. Cô ấy cũng không có giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như vợ tôi mà ngược lại Thùy mạnh mẽ, dứt khoát như đàn ông. Lần đầu tiên, thay vì lúc nào cũng ở vị trí quan trọng, dẫn đường, tôi bị Thùy hạ xuống dưới sự điều khiển của cô ấy. Buổi tiệc rượu hôm ấy quá cuồng nhiệt cùng với hơi men tôi đã bị hạ gục trong vòng tay của Thùy. Đêm đó, tôi bị Thùy bắt làm "kẻ phục dịch" thay vì lúc nào cũng được "vợ hầu hạ" như ở nhà. Sự mới lạ ấy thật sự hấp dẫn tôi.
Sau đêm đó, tôi mới nhận ra sự nhàm chán của cuộc hôn nhân hoàn hảo của mình. Tôi thấy từ nay hình như mình đang sống quá thụ động, không có chính kiến, không biết cách khám phá và hưởng thụ thú vui của một người đàn ông đẹp trai, lắm tiền nhiều của. Lần thứ nhất, tôi phản bội vợ bằng cách mua cho Thùy một căn hộ nhỏ. Và đều đặn mỗi tuần một lần tôi đến đó hưởng thụ cảm giác bị người khác chinh phục, dẫn lối đưa đường. Tôi ngụy biện, nếu bí mật đến cùng thì một người đàn ông cũng có thể sống cảnh "một bến hai đò".
Tuy nhiên chỉ một thơi gian ngắn, Ngọc đã phát hiện ra mối quan hệ bất chính ấy. Tôi cứ nghĩ, thể nào Ngọc cũng ghen tuông và làm toáng lên. Thế nhưng thật bất ngờ, cô ấy nhẹ nhàng nói về hạnh phúc gia đình, về tương lai của hai đứa con, về địa vị, về tiền đồ của hai vợ chồng đang có. Tất cả những điều vợ tôi nói đều đúng và có tình có lý.
Ngọc nói, cô sẵn sàng tha thứ để tôi quay về, cô coi đó như một tai nạn nhỏ trong hạnh phúc hôn nhân và hi vọng tôi hãy xem đó là bài học để không lần nào bước vào đó một lần nữa. Nhờ sự bao dung và kín đáo của Ngọc, tôi vẫn hoàn hảo trong mắt người thân và các con.
Lỗi lầm chất chứa
Thế nhưng chỉ "cai" Thùy được một thời gian ngắn tôi lại không cưỡng nổi trước sự dụ dỗ và tìm đến của cô ấy. Vậy là tôi lại nhắm mắt đưa chân vào con đường tình ấy một lần nữa. Thế nhưng lần thứ hai này, người tình của tôi lại chủ động tìm đến đánh ghen với Ngọc. Vậy là sự việc vỡ lở, Ngọc như chết đứng khóc không còn nước mắt. Tuy nhiên nhờ gia đình hai bên vào cuộc nên cuối cùng Thùy cũng đành phải miễn cưỡng rời xa tôi và không dám đến gần tôi thêm một lần nào nữa.
Hạnh phúc có tỳ vết nhưng Ngọc cố gắng sống và hàn gắn. Tôi biết cô ấy làm vậy là vì vẫn còn yêu tôi và không muốn các con phải sống trong một gia đình đổ vỡ. Biết mình có lỗi với vợ con, tôi cũng cố gắng tu tâm dưỡng tính để sống tốt sửa chữa lỗi lầm của mình. Và rồi như ma xui quỷ khiến, một lần đi công tác, tôi lại bị mê hoặc bởi một phụ nữ đã ly hôn một lần. Chúng tôi mua nhà riêng, chung sống lén lút và có với nhau một đứa con riêng.
Cũng như hai lần trước, cuộc tình bí mật của tôi cũng bị phát hiện. Lần thứ ba này thật sự đánh gục Ngọc, Ngọc trở thành một người khác hẳn, sống trầm cảm, khóc lóc rất nhiều. Và vẫn như trước, gia đình hai bên cố gắng để cuộc hôn nhân của chúng tôi không đổ vỡ. Tất cả đứng về phía Ngọc và các con tôi, chỉ trích và xua đuổi người phụ nữ đã quyến rũ tôi, đang tâm phá hoại hạnh phúc người khác.
Lần này, thay vì trở về với gia đình thì tôi lại chống đối, tôi thấy thương người phụ nữ đã vì tôi mà bị xua đuổi kia khinh ghét kia. Tôi cũng thấy thương yêu đứa con gái không được mọi người công nhận ấy. Tôi ra sức bảo vệ và bốn lần về nhà rũ bỏ gia đình vợ con kiên quyết đòi ly hôn. Để được ly hôn, tôi đồng ý bỏ lại tất cả ra đi tay trắng.
Thấy tôi ngu muội, hết thuốc chữa, mọi người để tôi ra đi mà không khỏi oán hận. Ngọc vẫn ở lại ngôi nhà hạnh phúc của chúng tôi trước kia, sống kiên cường nuôi dạy hai đứa con, cố gắng để chúng không bị xáo trộn cuộc sống dù trong nhà đã vắng hẳn bóng người cha.
Hai năm sau ngày rời bỏ gia đình để đến với người phụ nữ ấy, tôi mới nhận thấy sai lầm của mình. Hóa ra cô ta chỉ mong có được gia tài của tôi, có được vị trí mà Ngọc đang nắm giữ. Khi tôi về sống với hai bàn tay trắng tình cảm của cô ta cũng thay đổi dần. Và cuối cùng, mối quan hệ của chúng tôi đổ vỡ vì cô ta không chịu đựng được một người đàn ông không tự mình lo nổi cho vợ con một ngôi biệt thự, sắm được ô tô đắt tiền. Cô ta không biết được để có những thứ ấy cả tôi và Ngọc đều phải cố gắng và chung tay thì mới có. Giờ một mình tôi làm còn cô ta và con chỉ ngồi hưởng thụ thì làm sao mà có được những thứ ấy.
Sự đổ vỡ ấy đã làm cho tôi hiểu rõ tất cả. Tôi đã đánh mất một gia đình hạnh phúc, một người vợ tuyệt vời. Giờ tôi hối hận vô ngần muốn quay trở về để chuộc lỗi. Nhưng nhớ lại ba lần làm tổn thương Ngọc, bốn lần phũ phàng chà đạp lên lòng tự trọng cũng như tình yêu của cô ấy để được ly hôn liêu tôi có còn con đường quay trở về.
Giờ đối mặt với cảnh không gia đình, có con cũng không được gần tôi đã phải trả giá. Với một người chông phản bội gia đình tồi tệ như tôi liệu có con đường nào để được tha thứ, được hàn gắn hay không?
Theo Thu Giang
ĐSGĐ