Tôi năm nay 32 tuổi, đã ở cái độ được coi là chín chắn, có công việc tương đối tốt và một gia đình nhỏ với 2 đứa con khá hạnh phúc.
Tuy nhiên, để có cuộc sống như hiện tại, tôi đã trải qua những năm tháng tuổi trẻ buồn khổ và đau đớn.
Trước khi lấy chồng tôi bây giờ, tôi từng yêu một người đàn ông say mê. Tôi và anh quen nhau lúc tôi học năm thứ 2 đại học, anh hơn tôi một khóa, học cùng trường. Chúng tôi rất hợp nhau. Tôi có thể làm bất cứ việc gì vì anh. Chúng tôi ở cạnh nhau, chăm sóc nhau và luôn bảo nhau cố gắng học tập thật tốt để ra trường nhanh xin được việc làm rồi tổ chức hôn lễ.
Tình yêu sâu đậm cuối cùng dẫn đến tôi và anh sống thử cùng nhau. Ngày đó, hàng ngày tôi đi học về lại cơm nước cùng anh, chăm sóc anh y hệt một người vợ.
Những lần anh ốm đau, tôi lại thức đêm thức hôm coi sóc. Có đợt anh bị tai nạn xe máy, bị chấn thương nặng, phải bó bột và nằm viện cả tháng trời, cũng chỉ một mình tôi cơm nước và lau rửa, chăm sóc anh. Tôi phải vét hết những đồng tiền bố mẹ gửi cho và cả tiền gia sư nữa để chi trả viện phí.
Tôi và anh sống chung với nhau được tầm 8 tháng thì tôi mang bầu. Thấy mình trễ kinh, tôi hoảng sợ và mua que thử thai thì kết quả dương tính.
Lo lắng và hồi hộp, tôi thông báo với anh sau bữa cơm tối. Anh có phần hơi sững sờ nhưng chốt lại: “Em phá thai đi, mình chưa có thể có con”. Tôi bảo “Tại sao? Mình yêu nhau cơ mà. Anh sợ thiên hạ dị nghị hay bố mẹ? Nếu thế, mình cưới nhau đi”. Anh vỗ về tôi bảo sẽ đưa tôi đi làm thủ thuật, để khi nào ra trường sẽ cưới nhau bởi hai đứa đều chưa có việc làm, trong tay chưa có nhiều tiền.
Dù đau đớn nhưng nghe lời anh cộng với việc không biết nói sao với bố mẹ, người thân, bạn bè về việc mình mang bầu, tôi đã cùng anh đi bỏ thai.
Sau lần phạm lỗi tày đình này, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện mang bầu nữa. Nhưng đúng là cuộc sống không nói trước được điều gì. Anh ra trường về quê làm ở Sở Nội vụ, còn tôi thì vẫn ở trên Hà Nội học năm cuối. Vậy là cứ cuối tuần anh lại lên chơi với tôi, ăn tối rồi ngủ lại. Trong một lần sơ suất không dùng biện pháp tránh thai, tôi lại dính bầu.
Tôi lại một lần thông báo với anh. Anh cau mày, nhăn mặt nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh. Tôi bảo anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh, anh ngần ngừ rồi bảo tôi đang có bầu đi lại xa xôi không tốt cho sức khỏe, đợi thư thư rồi sẽ nói chuyện với ông bà.
Nhưng kể từ buổi cuối nói chuyện hôm đó, anh lặn mất tăm, tôi gọi liên tục cho anh nhưng không thể liên lạc được. Viết mail, nhắn tin Yahoo anh cũng không trả lời.
Lùng sục anh trong vô vọng hơn 3 tuần thì tôi bất ngờ nhận được điện thoại của anh. Chưa kịp mừng thì anh hỏi tôi đã bỏ thai chưa, tôi bảo “chưa”, anh nói tôi anh đã có người yêu mới và chuẩn bị kết hôn, do vậy hãy vì anh và cả tương lai tôi mà bỏ con đi. Tai tôi choáng váng và rơi điện thoại.
Hai hôm sau, buổi tối tôi đang ngồi ăn cơm một mình và coi tivi thì anh cùng một cô gái xuất hiện. Anh giới thiệu tôi đó là bạn gái. Hai người nói là chuẩn bị làm đám cưới. Cô gái đó có bảo tôi là: “Chúng em yêu nhau thật sự, rất hợp nhau. Vì vậy, chị đừng “cố đấm ăn xôi”.
Tôi thấy mặt mình nóng nhưng chân tay bủn rủn, đau đớn như bị đâm thấu tim. 1 tuần sau đó, tôi dù rất đau đớn, tôi buộc phải bỏ con lần thứ hai.
Phải mất 3 năm tôi mới quên được mối tình đầu đầy đau đớn và mở lòng với một người đàn ông. Đó chính là chồng tôi bây giờ - một người đàn ông từng trải, rất yêu thương vợ con.
Đã trải qua tận cùng nỗi đau nên tôi rất trân trọng những gì mình đang có. Hôm trước, họp lớp đại học, tôi gặp lại Mạnh - cậu bạn thân của người yêu cũ kể chuyện vợ anh bị vô sinh, 7 năm họ lấy nhau mà chưa thể có con dù đã tìm đủ mọi cách chữa trị. Tôi chỉ cười nhạt và không thấy trong lòng một chút cảm thương, trái lại lại thấy vui mừng. Đơn giản, tôi nghĩ rằng cuộc sống luôn công bằng, có luật nhân – quả. Ai gieo quả đắng, người đó sẽ phải gánh chịu.