Người ta có tình một đêm, tôi có tình một ngày. Một ngày rung động bất chợt ấy đã thay đổi cuộc sống của tôi...
Sau khi kết hôn 5 năm, những vướng mắc trong cuộc sống gia đình khiến tôi suy sụp. Không phải chồng tôi có người khác mà hôn nhân có rất nhiều những rắc rối thật khó mà giãi bày. Vốn là cô gái mơ mộng, tôi thật sự cảm thấy thất vọng khi cuộc sống không được như mình mong muốn.
5 năm 2 đứa con, gia đình đã vắt kiệt sức lực của tôi, có lẽ đến 5 năm nay tôi chưa từng được đi chơi đâu xa, chưa từng có giây phút cho riêng mình. Chồng tôi là người bận rộn, suốt ngày cắm đầu vào công việc, đôi khi vợ đau, con ốm cũng không quan trọng bằng những việc anh cần giải quyết ở cơ quan. Tôi nhớ có lần tôi ốm, mà tôi đã ốm thì hai đứa con cũng nheo nhóc theo, tôi xin anh cho mẹ con tôi một ngày có anh ở bên cạnh để an ủi mà không được, tôi đã buồn khóc suốt đêm hôm đó.
Anh nói vô tình: "Anh biết, em ốm rất khổ, anh cũng thương em nhưng có những việc ở cơ quan đến anh cũng không được phép ốm, anh mà ốm là sẽ đình trệ toàn bộ dây chuyền sản xuất".
![]() |
5 năm, tôi chẳng thấy mình có chút thời gian nào cho riêng mình, suốt ngày đầu tắt mặt tối vì con. Nào thì con ăn, nào thì con uống, nào thì con đi học... Nói chung, tôi nghĩ ai có 2 đứa con nhỏ mà chỉ trong cậy vào bà giúp việc thì hiểu tại sao tôi lại ra cơ sự ấy. Nhất là, tôi là người vì con, mọi thứ đều nghĩ đến con, đi ra đường nhìn thấy quần áo đẹp của con thì mua chứ cũng chẳng buồn nhìn đến quần áo đẹp của tôi. Nhiều đồng nghiệp của tôi xúng xính váy áo, tôi lắc đầu: "Thời gian đâu mà đi mua, mất cái công đi mua váy áo về nhà tự tay chăm sóc con còn sướng hơn".
Khi thấy mình trong gương như thế, tôi đã chợt nghĩ: "Tại sao mình cứ phải khổ vì một người mà không thương mình? Tại sao mình cứ phải hi sinh cho một người không biết đến sự hi sinh của mình?". Và ngay lúc đó, dù ốm tôi vẫn gượng dậy đi gội đầu và làm tóc. Phụ nữ cũng kì lạ thật, họ có thể tự yêu chính bản thân họ nếu họ muốn.
Tôi nhìn mình và mái tóc mới trên gương mà thấy mình khác lạ, đáng yêu biết bao, tôi thấy trong lòng mình cũng vui hơn chút. Ngay sau đó dù đầu bị đau và mệt mỏi, tôi vẫn đi mua sắm quần áo, tự tút chỉnh bản thân mình. Trong nỗi buồn da diết trong lòng, tôi đi mua như con điên, hết quần áo đến giày dép và mỹ phẩm.
Nhưng không hiểu sao, càng mua sắm càng buồn, tôi nhớ lời một chị bạn buôn bất động sản nói với tôi: "Mua sắm chỉ giúp mình giết thời gian chứ không bao giờ hết buồn". Quả là có thế, nhiều lúc tôi đã toan về lại ôm lấy con nhưng nỗi bực dọc lại bắt tôi ở lại, lang thang lâu hơn trên phố. Và rồi, chẳng hiểu nỗi chán chường đến thế nào mà tôi bất ngờ liên lạc lại với người yêu cũ, người mà tôi đã chia tay sau hai năm gắn bó. Lý do chia tay ngày xưa thật đơn giản: anh không chịu ở lại Hà Nội cùng tôi, anh muốn về quê.
Thật bất ngờ là khi tôi liên lạc với anh, anh nói cũng là thời gian anh nhớ tôi da diết. Anh và tôi chia tay nhau không hằn học, không bực bội, có lẽ bực bội chỉ ở phía tôi khi anh không nghe lời tôi. Còn anh, sau khi thuyết phục tôi về quê cùng anh không được, anh cũng lên đường xa tôi trong nước mắt. Ngay sau khi tôi liên lạc lại, anh đã vội vã về Hà Nội tìm tôi.
Suốt 2 ngày đợi anh về Hà Nội, tôi hồi hộp gần như nghẹt thở. Tôi đếm từng giờ, vừa lo lắng vừa sốt ruột. Đã 5 năm chúng tôi chưa hề gặp nhau, cũng không nói với nhau một lời nào kể từ ngày chia tay. Những tưởng chúng tôi mãi mãi sẽ đi trên con đường song song, không có ngày gặp lại nữa.
Sau khi kết hôn, tôi đã từng thậm chí muốn xóa đi dấu vết của anh trong kí ức để được sống yên ổn với cuộc sống mới. Suốt cả 2 ngày, lúc thì tôi nghĩ sẽ gặp anh, lúc lại cảm thấy sợ hãi muốn trốn chạy. Con tàu đưa anh càng về gần tôi bao nhiêu thì tôi lại càng xáo động đến nỗi tôi khong ăn nổi cơm. Khi anh đứng trước cửa cơ quan hỏi gặp tôi thì tim tôi đã muốn vỡ ra vì hồi hộp.
Đứng từ trong cơ quan nhìn ra, nhìn thấy anh, tôi bối rối đến nỗi không thể nào nhấc chân lên được, tôi cứ thấy mình như một con hâm khi nhìn thấy ai cũng toét miệng ra cười và uống nước liên tục. Tôi phải trấn tĩnh rất lâu trước khi đối diện với anh.
Anh nhìn tôi buột miệng: "Em khác quá", tôi nóng bừng cả hai mặt. Cho dù tôi đã tút chỉnh lại nhan sắc trước khi gặp anh, nhưng tôi hiểu rất rõ một điều, phụ nữ đã qua 2 lần sinh nở, dù có thế nào đi chăng nữa người ta vẫn đổi khác, già dặn hơn, xấu đi. Tôi luống cuống đùa: "Thấy em xấu quá hả?". Anh lắc đầu: "Không, giờ nhìn em thấy có cái vẻ nữ tính, đằm thắm hơn". 5 năm xa nhau mà gặp lại nhau chúng tôi không nói được gì, nhìn nhau cũng thấy ngại. Khi ngồi đối diện anh cà phê, tôi đã thầm nguyền rủa trời xui đất khiến thế nào mà lại liên lạc với anh. Nhưng, giờ anh đã ngồi đây rồi...
Người ta nói, "tình cũ không rủ cũng về", sau những phút giây mắc cỡ vì xa nhau quá lâu, chúng tôi tự dưng ở bên cạnh nhau rất tự nhiên, nói chuyện thoải mái như cái ngày xưa ấy, chẳng hề thấy khoảng cách nữa. Trong phút chốc, tôi quên tất cả chuyện gia đình, con cái, những ấm ức với chồng và trong tâm hồn thấy phấn chấn, như trẻ lại, như yêu đời hơn... Anh cũng đã lấy vợ và có một con trai, cuộc sống có thể nói là bình thường ở nơi miền Trung xa ngái ấy.
Chúng tôi đã hẹn hò, sẽ dành cho nhau một ngày "không làm gì cả", đi chơi với nhau, nói chuyện với nhau ở một nơi thơ mộng. Chúng tôi chọn Tam Đảo.
Sáng hôm sau, tôi hồ hởi dậy từ rất sớm, chuẩn bị một vài thứ nho nhỏ để ăn vặt và diện những bộ đồ đẹp nhất. Chống tôi thấy tôi sửa soạn kĩ lưỡng, nói trong ngái ngủ: "Em đi đâu mà sớm thế, không lo cho con xong rồi mới đi". Tôi sẵng giọng: "Em đi việc của em, không liên quan tới anh, anh tự lo cho con cái đi". Thực sự, đây là lần đầu tiên tôi dám nói với chồng như thế, tôi còn tưởng là từ nay trở đi, anh có thể chẳng còn vị trí nào trong tinh thần, trái tim tôi từ nay nữa.
Tôi khoan khoái và cũng đầy hồi hộp khi bước ra khỏi nhà. Tôi hẹn anh ở một nơi kín đáo rồi cả hai cùng vẫy tắc xi đi Tam Đảo.
Nhưng, ngay từ phút đầu tiên bước lên xe, tôi đã có những cảm giác khác lạ. Có lẽ đó là cảm giác rằng chúng tôi không giống 5 năm về trước nữa, không hồn nhiên và đơn giản như ngày xưa nữa. Khi gặp anh, khi bước vào cuộc hẹn hò này, tôi chỉ đơn giản muốn kiếm tìm lại những khoảnh khắc ngày xưa, muốn được có những giây phút lãng mạn tựa vào vai nhau mà ngắm nhìn trời đất là đủ.
Cái ôm ghì của anh trên tắc xi khi xe mới chuyển bánh làm tôi chột dạ. Tôi đã hơi cố tránh đi một chút, cũng là để tránh ánh mắt người lái xe, tôi cũng sợ anh ta sẽ lộ ra chuyện tôi đi giai gái thế này lắm chứ. Trái đất tuy rộng mà nhỏ, biết đâu anh ta quen ai đó quen tôi thì sao? Chặng đường đi ấy, anh nắm tay tôi, ở thật gần tôi và chạm vào da thịt tôi. Anh thì thào: "Biết bao lần anh nhớ em muốn điên lên được".
Tôi hiểu một điều, tôi có chồng và anh đã có vợ, chúng tôi khác so với ngày xưa lắm, rất khác. Lên Tam Đảo, tôi muốn tránh nóng, sống trong không khí lãng mạn của rừng núi, ăn những món ăn nhẩn nha trên sườn núi, nói chuyện thoải mái không có ai biết. Nhưng, vừa lên đến nơi là anh vội vã tìm khách sạn và lôi tôi vào phòng.
Tất cả những mong muốn, những dự định mộng mơ của tôi đều vụt tan biến hết. Tôi như thất vọng tràn trề và tìm cách thoái lui rằng cơn đói đang dày vò, phải đi ăn. Anh chiều tôi, hai chúng tôi đi ăn và nói chuyện vui vẻ. Nhưng, trong lòng tôi đã thấy hụt hẫng, buồn buồn với cái sự buồn khó tả.
Quả tình khi đã chỉ có hai người với nhau, ở cái nơi xa xôi này, dù tôi cố tránh cũng không tránh được. Chúng tôi đã có những phút giây mặn nồng bên cạnh nhau. Nhưng rồi, ngay sau lúc đó tôi thấy hẫng hụt, tôi không ngờ rằng mình cũng ở cái kết cục như nhiều người khác, rồi thì cũng chỉ chuyện ái ân. Có lẽ anh chẳng thể hiểu nổi cái cảm giác của tôi. Sáng sớm tôi vui mừng khôn xiết thì đến giờ tôi lại hẫng hụt khôn tả.
Cũng từ lúc ấy, tôi không nói chuyện nhiều, tôi thấy tôi đã bước đi con đường rất sai lầm. Tôi nhớ con, thấy có lỗi với con khi anh đưa cho tôi xem quyển album hình con trai anh, cậu bé kháu khỉnh và giống bố, rồi anh nói rất nhiều về con. Tôi lặng yên lắng nghe, tôi biết gia đình anh là phần không thể thiếu đối với đời sống anh.
Chiều, tôi đòi về sớm, tôi muốn về với mái nhà mà tôi cũng chợt biết rằng không thể thiếu với đời sống tôi. Về đến Hà Nội, nói lời chia tay anh, tôi bỗng cảm thấy như trút được gánh nặng. Tôi ào đến cơ quan để lấy bình tĩnh trước khi về nhà. Khi ấy, tôi nhớ rất rõ, chị đồng nghiệp đang kể chuyện chồng chị ngoại tình, nước mắt lưng tròng, chị nói với tôi: "Em còn tốt phước hơn chị, chồng em bận bịu nhưng là vì công việc, còn chồng chị vì rảnh rỗi nên con này con kia, chị muốn chết đi đây em ơi!". Tôi bàng hoàng, không nghĩ trong một ngày mình nhận được nhiều điều phải suy nghĩ đến vậy.
Theo Minh Tâm
ĐSGĐ