Một đứa trẻ

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác nóng bỏng tay khi bế trên tay hình hài bé nhỏ ấy, cứ tựa như một cảm giác vô cùng hạnh phúc nhưng cũng chớm đầy những âu lo.

Lo về một tương lai mới với những kí ức có phần hơi vụn vỡ, lo vì lần đầu làm mẹ sẽ không tránh khỏi những bỡ ngỡ và cũng lo vì mình có con khi còn trẻ, sợ không thể hi sinh như những gì mẹ đã từng dành cho tôi. Mẹ tôi hay bảo: “Ai cũng lần đầu làm mẹ mà, không biết thì phải tập. Mà đôi khi tự lúc đó con sẽ tự có những yêu thương, tự phát sinh những hành động thành hình nhờ tình mẫu tử”.

Ngày đó tôi vẫn chưa hiểu ý mẹ lắm, nhưng lâu dần giữa tôi và con bắt đầu có một sợi dây vô hình gắn kết lại. Sợi dây đó nhìn thưa mỏng và long lanh nhưng lại vô cùng bền chặt. Vì hoàn cảnh gia đình, tôi sinh trưởng trong một gia đình không hạnh phúc nên đôi khi tôi thường bị ám ảnh bởi những lối sống tiêu cực. Thậm chí, hôn nhân của tôi cũng tan vỡ khi đứa trẻ vừa chập chững bước đi nên khi nhìn thấy nó tôi vừa thương mà vừa có cảm giác khó tả đau nhói bờ tim khi đứa trẻ càng ngày càng giống bố. Chiếc nhẫn trên tay đã tháo ra tự lúc nào nhưng chứng nhân của tình yêu vẫn đang ngày càng lớn lên và trưởng thành bên cạnh tôi. Đôi khi, dẫu chỉ đôi khi thôi tôi ghét bỏ nó thì dường như nó vẫn biết, những lúc ấy không hiểu sao nó thường tỏ ra ngoan ngoãn và hi sinh hơn. Nhiều lúc, những câu nói ngây thơ của nó như những tiếng trống đánh dội vào lồng ngực tôi từng trảng thật to khiến cho tôi tự cảnh tỉnh mình.

Tôi sinh nó vào ngày trung thu và cứ đến ngày đó mỗi năm tôi lại lấy trung thu làm sinh nhật nó dù thường là người ta lấy ngày dương. Vì với tôi, nó là tất cả những điều đẹp đẽ nhất còn để lại cho tôi, là một ánh trăng tinh khiết nhất mà người ta thường ngưỡng vọng khi nhìn vào. Vì thế, tôi đặt tên cho nó là Nguyệt. Tôi kì vọng vào nó rất nhiều và dường như nó biết, khi nó càng ngày càng trưởng thành theo những tháng năm, nó già sạn dần hơn với cuộc đời. Chúng tôi ở trong một căn nhà trọ và vì suốt ngày phải đi làm nên hầu như khi thì gửi nó nhà trẻ, lớn hơn chốc thì cho nó đi học và đến cuối giờ khi tôi tan ca chiều mới đón nó về nhà. Vì điều kiện kinh tế nên hầu như trung thu mỗi năm, bánh trung thu mà công ty phát cũng là bánh sinh nhật tôi tặng nó nhưng lúc nào nó cũng háo hức. Khi nó lớn lên chút, tôi hỏi nó:

- Con có buồn không khi không được ăn bánh kem như các bạn?

- Sao con lại buồn, vì mấy ai được ăn bánh trung thu vào ngày sinh nhật.

Có thể nói nó luôn hướng tôi đến một lối sống tích cực hơn. Ở cùng một vấn đề, đôi khi người bi quan sẽ chỉ nhìn ra tiêu cực, nhưng nếu họ có cái nhìn thoáng hơn có lẽ cuộc sống sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

Trung thu của những năm nó lên bảy, nó là một đứa trẻ rất thích vẽ. Hộp màu tô khi ấy là những cây bút chỉ còn gãy nửa nên tôi muốn mua một hộp màu mới để tặng nó nhân sinh nhật. Chiều đó tan ca sớm, tôi dẫn nó đi siêu thị. Trong khi nó cũng đang vô cùng háo hức với đủ thứ đồ chơi đủ sắc màu và có cả những tập vẽ và những hộp màu nước, tôi nhẹ nhàng:

- Mẹ sẽ tặng con một hộp màu vẽ mới làm quà sinh nhật.

Thì đột nhiên nó khựng lại, nó dẫn tôi đi nhanh ra khỏi cửa hàng đồ chơi, dẫn tôi đi sâu hơn vào siêu thị và dừng lại trước một cửa hàng quần áo phụ nữ.

- Con muốn quà sinh nhật năm nay của mình là quần áo cho mẹ, đồ mẹ cũ cả rồi.

Đột nhiên tôi thấy rơi lệ trước lời của một đứa trẻ, rồi nó cứ như một bà cụ non vào săm soi từng cái váy cái áo và đưa tay lên chống cằm:

- Mẹ xem, mẹ ốm quá đó, mẹ cần phải ăn nhiều lên để mặc vừa đồ đẹp.

Trung thu năm nó tốt nghiệp cấp hai, khi chúng tôi bắt đầu chuẩn bị chọn trường mới để học và cũng là lúc tôi dẫn nó đi giải tỏa sau những kì thi căng thẳng. Khi nhìn một mô hình đồ chơi nhà cửa, có nhà có vườn, tôi cười với nó:

- Con phải ráng học thật tốt để sau này nuôi dưỡng ước mơ xây được nhà to, có cuộc sống no đủ.

Nó nghiêm túc nhìn tôi:

- Còn với con, ước mơ lớn nhất của con là mẹ có thật nhiều sức khỏe.

Tự bấy, tôi chợt trở thấy ước mơ của mình sao thật nhỏ bé, tầm thường.

Qua thời gian, nó lớn dần, những lời nói trẻ thơ thay bằng sự chín chắn trước tuổi của người trưởng thành. Đôi khi nhớ lại, tôi vẫn kể cho nó nghe về những lời nói ngây thơ của nó trong quá khứ, đã là động lực cho tôi suốt những năm tháng dài như thế nào. Những khi ấy, cô bé của tôi chỉ cười xòa: “Sao con nói chuyện nghe già vậy?” rồi cười thật tươi. Sự yêu thương và an ủi tôi suốt những tháng năm ngày ấy, đều là từ nó mà ra, ánh trăng lớn đã soi sáng đời tôi, chào đời vào một mùa trăng rất tròn năm ấy…

Tin cùng chuyên mục

Một tác phẩm hội họa trong triển lãm “Đường lên Điện Biên” (ảnh Bảo Châu).

70 tác phẩm hội họa “Đường lên Điện Biên”

(PLVN) - Triển lãm “Đường lên Điện Biên” giới thiệu 70 tác phẩm hội họa, đồ hoạ, điêu khắc, ký hoạ, áp phích, sáng tác trong giai đoạn 1949 -2009 của 34 tác giả, được lựa chọn trong bộ sưu tập của Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam.

Đọc thêm

Gặp lại người thầy

Gặp lại người thầy
(PLVN) - Chợ sớm tấp nập, cảnh bán hàng rổn rảng. Tiếng mời mọc, mặc cả, cười đùa làm cái tinh sương trở nên ấm áp. Mấy bác bán rau vừa hạ xong xe hàng, ngồi hút thuốc lào sòng sọc.

Về một cuộc chia ly diễm lệ

Trong những giây phút ngắn ngủi, Marina đã vươn người lên và nắm chặt lấy tay của Ulay. (Ảnh: TL)
(PLVN) - Hành trình 2500km để chia ly giữa Vạn lý trường thành, và cuộc hội ngộ đầy nước mắt sau 22 năm, câu chuyện tình của 2 người nghệ sĩ nổi tiếng thế giới đã khiến hàng triệu trái tim rung cảm.

Nhớ về Litang

Nhớ về Litang
(PLVN) - Nhân dịp em Huyền gửi cho chiếc video tôi quay chọc em trong chuyến đi năm ngoái, ngồi nhớ về Litang.

Người dưng

Người dưng
(PLVN) - Chúng tôi sinh đôi nhưng dường như giữa hai đứa có sự khác biệt rất lớn về tính cách. Nếu tôi là một người có phần nóng tính và kiệm lời thì em tôi lại là người thân thiện và lương thiện.

Tạm biệt tháng 3...

Tạm biệt tháng 3...

Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...

Dưới bóng xanh có đôi mắt đẹp

Điệu múa uyển chuyển trong trang phục của phụ nữ dân tộc Mường. (Ảnh: Làng Văn hóa các dân tộc Việt Nam)
(PLVN) - Ngẩn ngơ dưới cây tếch đầu bản, Lương như người bị bắt mất hồn. Chân anh chạm vào những vụn li ti trắng như sữa của hoa tếch. Hương đào núi đã phảng phất trong gió. Hoa đào không biết lòng Lương đang bồn chồn đợi chờ. Anh giật mình khi nghe tiếng bà Tơi gọi.

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."
(PLVN) - Bình không còn ở lại căn phòng đó nữa, không còn ở lại với vợ con, bạn bè, đồng nghiệp và những dự định dang dở nữa. Cây vạn niên thanh vẫn tốt tươi, nhưng một chiếc lá xanh tên là Hà Sơn Bình vừa rơi xuống…

Hạnh phúc là đi trên mặt đất

Thế hệ ngày nay luôn miệt mài tìm câu trả lời cho câu hỏi về hạnh phúc. (Nguồn ảnh: Youtube)
(PLVN) - Hạnh phúc là gì? Hàng triệu con người trên trái đất này, ngày đêm vẫn luôn đặt ra cho mình, cho nhau câu hỏi ấy. Nhưng làm gì có một khái niệm cụ thể, bất biến, chính xác cho hạnh phúc bây giờ? Mỗi một người mưu cầu khác nhau và giá trị của hạnh phúc đối với họ cũng khác nhau. Ở mỗi một thời đại, tiêu chuẩn sống thay đổi, giá trị hạnh phúc cũng đổi thay theo.

Điều anh không nói

Điều anh không nói
(PLVN) - Cô đốt một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, tiếng rít làm cho màn đêm yên tĩnh bỗng như bị xé toạc bởi thanh âm nặng nề của khói thuốc.

Nghe radio với ba

Nghe radio với ba
(PLVN) - Bữa Tết rồi tôi chở ba tôi đi chơi. Ba nói mở Ngọc Tân nghe hát đi. Tôi mở lại cho ba bài “Hà Nội và tôi” của Lê Vinh. Ông nghe say sưa và kết luận: “Ca sĩ chả có ai hát hay hơn Ngọc Tân”.

Gió về ngang căn bếp

Gió về ngang căn bếp
(PLVN) - Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn.

Khai mạc Triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng”

Khuôn viên nơi tổ chức triển lãm.
(PLVN) - Ngày 15/3, tại Bảo tàng Mỹ thuật Huế, Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ Thuật tỉnh Thừa Thiên Huế tổ chức triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng” nhân dịp kỷ niệm 71 năm ngày Truyền thống Nhiếp ảnh Việt Nam (15/3/1953 - 15/3/2024).

'Sống' - liên kết sợi dây cội nguồn

Cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ. (Ảnh: NXB Kim Đồng)
(PLVN) - “Sống” là câu chuyện về một người mẹ kể cho con gái về những kí ức li kì xuyên suốt khoảng thời gian bà sống và làm việc trong chiến khu. Với hai tuyến thời gian quá khứ - hiện tại cùng các nhân vật đan cài, cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ.

Người đến sau

Tranh minh họa.
(PLVN) - Gió đêm rít từng cơn, dẫu nghe dịu nhẹ nhưng cũng đủ làm lạnh lẽo những hình nhân đang khẽ đắm chìm trong cô tịch.

“Mẹ yêu con”

”Trên lưng mẹ” - bức ảnh của tác giả Lê Bích chụp năm 2005. (Nguồn ảnh: BTC)
(PLVN) - Tình mẫu tử luôn là nguồn cảm hứng bất tận, được nhiều nghệ sĩ thể hiện đa dạng qua nhiều hình thức. Trong đó, nhiếp ảnh cũng là một ngôn ngữ đặc biệt.

Dưỡng thần

Dưỡng thần
(PLVN) - Không gian ấy bình lặng mà tươi thắm, hoa đua nhau nở. Hoa vẫy mời chim chóc về ríu rít. Hoa gọi nhành nắng xuân. Tất cả do bàn tay ông Đức làm ra. Khi ông đang chăm sóc chậu mai chiếu thủy thì tiêng ông Hiệp vọng vào. Cổng chỉ khép. Ông Hiệp khoái trí cười với sắc hoa đón chào.