Mối tình đầu

Mối tình đầu
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -  Cô gái ấy vẫn thường bắt đầu câu chuyện bằng câu nói: - Cậu sẽ không hiểu đâu!

Nhưng rồi thể nào cũng kể tôi nghe chuỗi tâm sự của cô ấy bằng nước mắt. Cô gái ấy hay khóc tựa như tâm hồn làm bằng thủy tinh và chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Cô gái ấy cũng rất hay cười và chỉ cần một điều gì đó thật nhỏ nhoi, nhưng làm cô ấy nghĩ rằng cô ấy quan trọng thì cô ấy sẽ thấy hạnh phúc suốt cả ngày.

Cô gái ấy đơn giản, thich nghe nhạc buồn rồi thể nào cũng sẽ trách cứ tôi sao để cô ấy nghe, dù người đề nghị và người tự ý bật nhạc trên cái phone của tôi là cô ấy. Cô gái ấy còn thích uống café nữa dù rằng mỗi khi uống xong một hớp thể nào cũng nhăn mặt vì đắng nhưng cũng tì tì hết cả một ly café đầy, để rồi nửa đêm điện thoại tôi sẽ rung lên vì một tin nhắn trách cứ “tại cậu ép tớ uống café mà tớ mất ngủ, dỗi cậu” và tất nhiên cả café cũng là cô ấy tự pha, dù tôi đã khuyên hãy cho thêm nhiều sữa vào.

Cô gái ấy là bạn thân của tôi. Cũng là người sắp đi lấy chồng.

Chúng tôi ở bên nhau suốt những năm tháng đại học, trong khi tôi là người lạnh lùng và tưởng chừng hờ hững với mọi thứ thì cô gái ấy lại vô cùng thân thiện và hòa đồng. Ngay cả tình bạn thân của chúng tôi cũng là do cô ấy bắt đầu và tôi được “chọn” một cách ngẫu nhiên, tình bạn thành hình chỉ vì một câu nói:

- Tớ quyết định rồi, cậu sẽ là bạn thân của tớ!

Sau này tôi hay hỏi cô ấy:

- Sao lại là tớ?

- Vì cậu cô đơn

- Thì sao?

- Vì tớ cũng cô đơn.

Tôi không hay hỏi nhiều dù cũng thắc mắc, người con gái với nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi liệu có những phút giây nào trở nên buồn cô đơn đến rơi lệ? Khi bắt đầu ở cạnh nhau thường xuyên hơn, tôi mới biết ba mẹ cô ấy đã ly thân, cô ấy ở với bà… Khi chúng tôi lên đại học, chúng tôi sẽ có những mối tình riêng, nhưng Jen - tên của cô ấy, luôn nói với tôi rằng:

- Chỉ khi nào tớ có người yêu, cậu mới được phép có. Tớ không thích mình bị bỏ rơi.

Chẳng hiểu sao tôi lại dễ dàng chấp nhận điều kiện đó, vì quả thật tôi của bấy giờ, ngoài sách vở và Jen chẳng có một chút hứng thú nào khác. Ban đầu, tôi cũng lạnh nhạt với Jen vì tôi không thích một mối quan hệ áp đặt, nhưng dần dà, không rõ tự lúc nào, tôi chấp nhận để cô gái ấy lẽo đẽo theo mình và sau một thời gian, không biết bắt đầu từ đâu tôi lại có thói quen đưa đón cô gái ấy đi học, chúng tôi đến trường cùng nhau trở nên thường nhật hơn. Jen thấp hơn tôi rất nhiều, cô gái ấy có thân hình bé nhỏ tưởng chừng một vòng tay của tôi sẽ ôm trọn và thân hình to lớn của tôi có thể che lấp cả bóng dáng ấy, đã thế lại càng hay vấp ngã, cái tính hậu đậu khiến tôi khó rời mắt. Những ngày tháng đầu tiên, khi tôi còn chưa chấp nhận được việc có một người bạn thân là con gái, tôi hay ra ghế đá trước cửa ngồi nghe nhạc hay đọc sách một mình.

Tính tôi vốn lạnh lùng, thế giới của tôi là thế giới của người cô đơn và tôi thấy thoải mái trong thế giới ấy của mình. Lúc nào khi tôi ngồi một mình thì Jen cũng sẽ lại ngồi cạnh tôi, ngồi yên và im lặng. Cho tới khi tôi đọc gần hết quyển sách và bắt đầu chú ý đến cô ấy thì cô ấy sẽ lấy một bên tai phone của tôi để nghe nhạc cùng tôi. Ban đầu tôi cũng hơi khó chịu nhưng không hiểu sao không thấy ghét, đến độ khi Jen lại gần tôi đã đưa luôn một bên tai phone cho cô ấy như thói quen. Từ ngày có cô ấy, cái thế giới cô đơn của tôi trở nên chật chội, đến nỗi nó tống tôi ra ngoài, không cho tôi ở trong ấy nữa…

- Lại té rồi.

- Có cậu mà.

- Không rảnh. Đâu phải lúc nào cũng ở bên.

- Cậu đã hứa sẽ bên tớ cả cuộc đời mà - Rồi lại dỗi, tự dưng dỗi - Chẳng phải cậu đã hứa thế sao? Đêm sinh nhật tớ, tớ “bắt” cậu hứa rồi mà.

- Ừm, thì bắt. Nhớ. Không quên đâu.

Cô gái ấy rất ngốc nghếch, tưởng chừng mọi thứ hậu đậu nhất đều đổ dồn vào cô ấy, làm việc gì cũng đổ vỡ, hay té ngã, lại “chậm tiêu”, kể cả trong những mối tình. Mê truyện tranh và thích thành nữ chính của phim Hàn nên dễ dàng rung động, cứ rung động là sẽ đi tỏ tình, đôi khi là những người chỉ vừa mới gặp qua nhưng lại cảm tưởng y hệt soái ca trong những cơn mộng. Nhưng mơ chỉ là mơ, tình cảm không phải thứ rong chơi sét đánh và mộng sẽ thành trong phim chỉ là giấc mơ trong những câu chuyện kể, bao giờ cũng nhận lấy tổn thương.

- Lại nhè. Đâu phải lần đầu tiên tỏ tình.

- Vẫn đau biết sao? Vai đâu. Đưa tựa.

Những lúc ấy bao giờ một thằng bạn thân như tôi cũng sẽ là bờ vai để cô gái ấy khóc suốt những đêm dài, nhưng cô ấy cũng chóng quên, một vòng xe đạp dạo quanh phố hoặc một ly kem thôi cũng làm cô ấy quên những cảm xúc bất chợt của mình. Đôi khi Jen hỏi tôi:

- Ngoài tớ, cậu yêu ai chưa?

Hay thật, lại có vụ “ngoài tớ” nữa, Jen lúc nào cũng thế, như áp đặt với tôi, cô ấy phải là nhất nên hay hỏi thế.

- “Ngoài cậu”, thì chưa. Yên tâm. Tớ vẫn ở đây.

Và những lúc đó thể nào Jen cũng dúi dúi mũi vào người tôi như một chú mèo ướt với nụ cười có vẻ rất vui. Jen cũng biết cô ấy quan trọng trong tôi, chúng tôi đã đi cạnh nhau suốt bốn năm đại học và dù cô ấy có nhiều mối tình thoáng qua hay cô ấy cho là lẽ đúng thì cô ấy vẫn giữ tôi ích kỉ cạnh mình. Cả hai chúng tôi đều biết tôi không có lấy một mối tình là vì cô ấy nhưng cả hai chúng tôi đều chấp nhận việc đó như một lẽ hiển nhiên.

Cho tới khi chúng tôi tốt nghiệp, cả hai vào làm chung một công ty, trong khi tôi nhanh chóng thăng tiến thành trưởng phòng thì cô ấy vẫn là một nhân viên cấp dưới lẹt đẹt. Dẫu có thế tình bạn chúng tôi vẫn trắng trong như thời còn sinh viên. Khi cô ấy bệnh tôi vẫn tức tốc chạy qua với cái cốc trên đầu “sao không giữ sức khỏe?”, khi tôi quên ăn sáng thể nào cô ấy cũng nhè tôi cả buổi để rồi hôm sau tôi đã thấy trước cửa nhà tôi có một bịch đồ ăn mà “ai đó” dỗi treo vào rồi giận cả ngày không chịu gặp mặt. Hoặc giả chỉ cần khi cô ấy buồn tôi sẽ nhận một tin nhắn khá ngắn “Đang ở đâu?” và tôi sẽ tự biết mà nhắn lại “Khi nào đón?”. Khi được khen làm một việc gì đó tốt, thể nào Jen cũng sẽ đưa đầu ra phía trước hơi cúi cúi rồi nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi sẽ vờ hỏi:

- Làm gì?

Và cô gái ấy sẽ dỗi, tôi sẽ tức khắc xoa đầu, vỗ về. Cô gái ấy như một chú cún con thích được khen.

Thế rồi mùa xuân năm chúng tôi hai bảy tuổi cô ấy chìa ra trước mặt tôi một chiếc thiệp hồng:

- Tuần sau tớ cưới, cậu sẽ dắt tay tớ vào lễ đường nhé?

Mọi thứ xung quanh tôi như có gì đó hơi xốn xang, cảm giác bất chợt khiến tôi xốn xang, cô bạn thân suốt mấy năm qua của tôi chuẩn bị lấy chồng nhưng không hề báo cho tôi trước một tiếng, mọi thứ bất ngờ khiến tôi đứng lặng.

- Giận à? Tớ tính làm cậu bất ngờ. Tớ không muốn trẻ nít nữa nên quen anh ấy không nói cậu biết, không muốn dựa vào cậu mãi.

- Lễ đường nên để bố hay người nào đó trong gia đình dắt tay vào.

- Không - Jen hơi e dè, cho tới giờ cô ấy vẫn xem như mình là người không có bố - Tớ muốn để cho người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời tớ dắt tay tớ vào thánh đường trong ngày trọng đại ấy.

“Người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời”, ừ nhỉ, chúng tôi đã luôn nói với nhau rằng người này là quan trọng nhất trong người kia suốt những năm dài và giờ thì cô bạn thân của tôi đã có một người khác, tôi dắt tay cô ấy vào trao cho người khác cũng như tôi đã nhường lại cho người đó vị trí ấy suốt những năm qua của mình. Có gì đó hơi vỡ vụn. Cô bạn bá vai tôi:

- Đừng giận nữa mà. Hứa với tớ đi, cậu đã hứa sẽ bên tớ cả cuộc đời mà. Không lẽ ngày trọng đại này không xuất hiện?

Ừ nhỉ, tôi đã hứa với cô gái ấy cơ mà. Tự nhiên trong phút chốc mọi thứ của những năm qua trào dâng trong tôi mãnh liệt, từ những giọt nước mắt, những nụ cười, cái đỡ nâng và cô ấy tự cốc đầu mình vì hậu đậu, những cái xoa đầu, những vòng xe đạp hiện lên dữ dội như sóng trào...

Ngày cô ấy cưới, tôi đã đến. Tôi đã nắm tay người con gái quan trọng nhất cuộc đời mình trao cho người khác. Cảm xúc trong tôi lúc ấy xáo trộn lắm, đến độ tôi không rõ là vì sao, cô ấy cười với tôi, nụ cười trong trẻo nhất mà ngay từ ngày đầu tiên đã trao cho tôi và nói nhỏ với chú rể:

- Đây là mối tình đầu của em đấy.

Chú rể bật cười, ngốc thật, ngay cả trong ngày cưới vẫn vô tư như thế. Mối tình đầu, à thì ra tôi đã quá ngốc nghếch không nhận ra… Mà liệu tôi đã kể chưa nhỉ, cô gái ấy, cũng là người mà tôi đã yêu suốt cả những năm tháng thanh xuân của mình.

Đọc thêm

Gặp lại người thầy

Gặp lại người thầy
(PLVN) - Chợ sớm tấp nập, cảnh bán hàng rổn rảng. Tiếng mời mọc, mặc cả, cười đùa làm cái tinh sương trở nên ấm áp. Mấy bác bán rau vừa hạ xong xe hàng, ngồi hút thuốc lào sòng sọc.

Về một cuộc chia ly diễm lệ

Trong những giây phút ngắn ngủi, Marina đã vươn người lên và nắm chặt lấy tay của Ulay. (Ảnh: TL)
(PLVN) - Hành trình 2500km để chia ly giữa Vạn lý trường thành, và cuộc hội ngộ đầy nước mắt sau 22 năm, câu chuyện tình của 2 người nghệ sĩ nổi tiếng thế giới đã khiến hàng triệu trái tim rung cảm.

Nhớ về Litang

Nhớ về Litang
(PLVN) - Nhân dịp em Huyền gửi cho chiếc video tôi quay chọc em trong chuyến đi năm ngoái, ngồi nhớ về Litang.

Người dưng

Người dưng
(PLVN) - Chúng tôi sinh đôi nhưng dường như giữa hai đứa có sự khác biệt rất lớn về tính cách. Nếu tôi là một người có phần nóng tính và kiệm lời thì em tôi lại là người thân thiện và lương thiện.

Tạm biệt tháng 3...

Tạm biệt tháng 3...

Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...

Dưới bóng xanh có đôi mắt đẹp

Điệu múa uyển chuyển trong trang phục của phụ nữ dân tộc Mường. (Ảnh: Làng Văn hóa các dân tộc Việt Nam)
(PLVN) - Ngẩn ngơ dưới cây tếch đầu bản, Lương như người bị bắt mất hồn. Chân anh chạm vào những vụn li ti trắng như sữa của hoa tếch. Hương đào núi đã phảng phất trong gió. Hoa đào không biết lòng Lương đang bồn chồn đợi chờ. Anh giật mình khi nghe tiếng bà Tơi gọi.

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."
(PLVN) - Bình không còn ở lại căn phòng đó nữa, không còn ở lại với vợ con, bạn bè, đồng nghiệp và những dự định dang dở nữa. Cây vạn niên thanh vẫn tốt tươi, nhưng một chiếc lá xanh tên là Hà Sơn Bình vừa rơi xuống…

Hạnh phúc là đi trên mặt đất

Thế hệ ngày nay luôn miệt mài tìm câu trả lời cho câu hỏi về hạnh phúc. (Nguồn ảnh: Youtube)
(PLVN) - Hạnh phúc là gì? Hàng triệu con người trên trái đất này, ngày đêm vẫn luôn đặt ra cho mình, cho nhau câu hỏi ấy. Nhưng làm gì có một khái niệm cụ thể, bất biến, chính xác cho hạnh phúc bây giờ? Mỗi một người mưu cầu khác nhau và giá trị của hạnh phúc đối với họ cũng khác nhau. Ở mỗi một thời đại, tiêu chuẩn sống thay đổi, giá trị hạnh phúc cũng đổi thay theo.

Điều anh không nói

Điều anh không nói
(PLVN) - Cô đốt một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, tiếng rít làm cho màn đêm yên tĩnh bỗng như bị xé toạc bởi thanh âm nặng nề của khói thuốc.

Nghe radio với ba

Nghe radio với ba
(PLVN) - Bữa Tết rồi tôi chở ba tôi đi chơi. Ba nói mở Ngọc Tân nghe hát đi. Tôi mở lại cho ba bài “Hà Nội và tôi” của Lê Vinh. Ông nghe say sưa và kết luận: “Ca sĩ chả có ai hát hay hơn Ngọc Tân”.

Gió về ngang căn bếp

Gió về ngang căn bếp
(PLVN) - Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn.

Khai mạc Triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng”

Khuôn viên nơi tổ chức triển lãm.
(PLVN) - Ngày 15/3, tại Bảo tàng Mỹ thuật Huế, Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ Thuật tỉnh Thừa Thiên Huế tổ chức triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng” nhân dịp kỷ niệm 71 năm ngày Truyền thống Nhiếp ảnh Việt Nam (15/3/1953 - 15/3/2024).

'Sống' - liên kết sợi dây cội nguồn

Cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ. (Ảnh: NXB Kim Đồng)
(PLVN) - “Sống” là câu chuyện về một người mẹ kể cho con gái về những kí ức li kì xuyên suốt khoảng thời gian bà sống và làm việc trong chiến khu. Với hai tuyến thời gian quá khứ - hiện tại cùng các nhân vật đan cài, cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ.

Người đến sau

Tranh minh họa.
(PLVN) - Gió đêm rít từng cơn, dẫu nghe dịu nhẹ nhưng cũng đủ làm lạnh lẽo những hình nhân đang khẽ đắm chìm trong cô tịch.