Thương bạn trai là Vũ Đình Thục (24 tuổi) có chút khiếm khuyết về ngoại hình, chỉ vì hai hàm lệch nhau hơn 2,2cm, không thể khép kín, phát âm không “tròn vành rõ tiếng” nên luôn bị bạn bè trêu chọc, tốt nghiệp đại học không xin được việc chỉ vì chiếc hàm bất thường, Thảo đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm, vay mượn giúp Thục phẫu thuật lại hàm. Ca phẫu thuật thành công đã giúp chàng người yêu có thể khép hàm bình thường, đẹp trai như “hot boy” khiến Thảo cứ như vừa “sắm được bồ mới”.
Chuyện tình “đôi bạn cùng tiến”
Thảo và Thục yêu nhau đã 6 năm, mối tình bắt đầu khai cả hai cùng học chuyên Hóa dưới mái trường THPT Chuyên Lê Hồng Phong (Nam Định). Cả hai từng là thành viên đội tuyển quốc gia của trường, cùng được tuyển thẳng vào Khoa Hóa Trường Đại học Sư phạm I. Thục ra trường trước Thảo nhưng vì mắc khiếm khuyết hàm nên dù học rất giỏi: từng giải Nhì quốc gia môn Hóa học, giải Nhì Olympic Hóa học toàn quốc nhưng Thục không xin được việc làm. Không nản lòng, anh chấp nhận ở lại Hà Nội đi làm gia sư kiếm tiền, tiếp tục học lên thạc sĩ. Điều khiến anh áy náy nhất là Thảo ra trường đã xin được việc làm ổn định tại quê. Hai người yêu nhau tương lai sự nghiệp ở hai nơi, chưa biết trước chuyện tình của họ sẽ về đâu?
Thương bạn trai lận đận nên Thảo đã bí mật viết thư cầu cứu bác sĩ trong một chương trình phẫu thuật từ thiện tại TP Hồ Chí Minh và may mắn cho cô là trường hợp của bạn trai cô được chọn. Tuy nhiên, trường hợp của Thục được các bác sĩ đánh giá là một ca khó, rất phức tạp. Nếu việc cắt nối hàm không thể khắc phục tình hình, có thể dẫn đến nguy cơ bị điếc. Biết rằng nguy cơ có thể xảy ra nhưng Thảo vẫn tin tưởng vào khoa học và sự tận tâm của các bác sĩ nên cô vẫn quyết tâm đăng ký phẫu thuật cho bạn trai.
Hơn 5 tiếng chờ đợi bạn trai ngoài phòng phẫu thuật, Thảo thót tim vì hồi hộp, căng thẳng. Giả sử anh có mệnh hệ gì, cô sẽ hối hận cả đời vì chính mình đã đăng ký cho anh. Bao nỗi lo, dằn vặt của Thảo chỉ trôi qua khi bác sĩ thông báo ca phẫu thuật thành công. Nhìn bạn trai với hai hàm hoàn toàn khép kín, Thảo cảm động rơi nước mắt khi mơ đến ngày người yêu cô xin được việc làm, được đứng trên bục giảng truyền tải bao kiến thức cho học trò như anh từng ấp ủ.
Nghe Thảo tâm sự về tình yêu của mình với Thục - một mối tình từ thuở học trò trong veo dưới mái trường danh tiếng, không ít người đã xuýt xoa khâm phục. Khi đó đôi bạn đều là học sinh giỏi được chọn vào đội tuyển quốc gia, “thương vụng nhớ thầm” nhau nhưng chỉ dám đứng ở đằng xa ngó lại, yêu là cùng thi đua học giỏi, hẹn nhau cùng vào đại học chứ tất cả chưa bước qua cái nắm tay bỡ ngỡ, thẹn thùng…
Họ quen nhau vào năm Thảo học lớp 11, còn Thục học lớp 12 chuyên Hóa Trường Lê Hồng Phong (Nam Định). Cô bé Thảo học giỏi nên được chọn vào đội dự tuyển quốc gia, học bồi dưỡng cùng các anh chị lớp trên. Thảo ấn tượng với Thục vì thấy anh học rất giỏi, lại nhiệt tình, luôn ân cần chỉ bảo các em lớp dưới. Trong khi đó, Thục cũng đã thầm mến cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn với nụ cười rất duyên nhưng không dám nói vì ngại và tự ti ngoại hình. Cả hai đều là học sinh nghèo học giỏi, nhà ở huyện xa đi học trọ tại trường chuyên trên tỉnh nên có nhiều nét tương đồng dễ chia sẻ, thông cảm với nhau.
“Thỉnh thoảng anh có hỏi tôi cuối tuần có về quê không, có gì khó khăn cứ nhờ anh giúp. Chúng tôi cùng học bài đến 1, 2 giờ sáng, có gì khó hiểu tôi lại nhắn tin hỏi anh. Cuối năm đó nhà tôi gặp chuyện, tôi đứng trước nguy cơ không thể đi học tiếp. Lúc ấy, anh là người đã động viên, khuyên bảo, cho tôi động lực tiếp tục học đội tuyển quốc gia”, Thảo bồi hồi kể lại.
Trong trẻo làm sao những rung động đầu đời! Biết Thục để ý mình, Thảo ngại ngùng tìm cách tránh mặt anh bằng cách đi muộn, về sớm. Ra chơi, cô còn không dám ra ngoài ban công đứng vì sợ anh nhìn thấy đôi dép quai hậu màu hồng “nhà quê” của mình. Còn Thục thì lúc nào cũng luôn ngó xuống sân, tìm kiếm cô gái có đôi mắt bồ câu đen láy, đôi bím tóc đào giản dị, hiền hậu. Và một điều đặc biệt nữa có lẽ chỉ riêng mình Thục để ý mà thương lắm, đó là cả trường chỉ còn duy nhất Thảo vẫn đội nón đi học, mặc cho bè bạn có ý chê cô quê mùa.
Năm đầu tiên “nhảy cóc” lên đội tuyển quốc gia, do kiến thức và kinh nghiệm chưa đủ chín nên Thảo không được chọn vào đội tuyển chính thức. Năm đó Thục đoạt giải Nhì môn Hóa quốc gia, được tuyển thẳng vào Đại học Sư phạm Hà Nội. Ngày tổng kết năm học, nhà trường làm lễ trưởng thành cho học sinh lớp 12, Thục mới “đánh liều” ngỏ lời xin được chở Thảo đến trường. Suốt đời Thảo không quên được buổi sáng đầu mùa hè mát dịu năm 2010, cô nữ sinh mặc áo dài trắng, tết tóc hai bên, bẽn lẽn ngồi sau xe đạp của anh chàng khóa trên. “Cả hai chỉ thầm mong sao đoạn đường đến trường cứ dài ra mãi, tiếc rằng, với anh năm học cuối của thời học sinh đã kết thúc rồi”, Thảo tâm sự.
Chớm thu năm đó, Thục đang háo hức chuẩn bị đến ngày nhập trường thì cha anh đột ngột qua đời. Ngày đưa tang ông, Thảo cùng bạn bè về tận nhà Thục. Khi gia cảnh nghèo khó của gia đình phơi bày ra trước mắt cô bạn gái, anh chàng Thục đã hỏi thẳng: “Em có yêu anh không, có đợi anh được không?”. Và Thảo trả lời không chút do dự: “Em sẽ đợi anh cả đời”. “Cho đến giờ, tôi chưa bao giờ quên lời hứa đó”, Thảo kể lại.
Năm đầu học Đại học, vì hoàn cảnh gia đình, Thục phải vừa đi học vừa đi làm gia sư để có thêm thu nhập. Trong suốt một năm xa nhau với nhiều áp lực, khó khăn, đã nhiều lần Thục nói lời chia tay vì tự ti về ngoại hình và hoàn cảnh của mình nhưng Thảo không đồng ý. Cô vẫn động viên anh và nhất quyết không từ bỏ chuyện tình cảm này. Thục học hết năm thứ nhất thì Thảo cũng đạt giải 3 môn Hóa quốc gia và cũng được tuyển thẳng vào Khoa Hóa Đại học Sư phạm Hà Nội I. Cặp uyên ương lại trở thành “đôi bạn cùng tiến” dưới một mái trường.
Ảnh Thục trước khi phẫu thuật. |
Hạnh phúc ngọt ngào
“Hồi năm thứ nhất, tôi chưa đi làm gia sư nên buổi tối tôi hay đợi anh ở đầu dãy trọ, chờ anh đi dạy thêm về để chuyện trò một chút. Khi tôi kiếm mối dạy thêm, thời gian đầu chưa quen đường sá nên mỗi ngày anh đèo tôi đến chỗ dạy rồi mới đi gia sư chỗ khác. Ngồi đằng sau thấy lưng áo cũ của anh ướt mồ hôi, tôi thương anh vô hạn”, Thảo nhớ lại.
Thời sinh viên nghèo khó, cả hai không bao giờ đi chơi những chỗ mất tiền, chỉ cùng nhau đạp xe quanh Hà Nội ngắm cảnh. Hai người còn cùng nhau nuôi chung một con lợn đất, bỏ vào đó tiền học bổng, tiền đi dạy, để sau này có tiền làm đám cưới.
Thảo ra trường với tấm bằng xuất sắc nên được nhận ngay về một trường cấp 3. Trong khi chàng người yêu vì khiếm khuyết về ngoại hình nên dù học giỏi, dù có nhiều thành tích cũng không thể xin được công việc đúng chuyên môn. Không nản lòng, Thục ở lại Hà Nội là gia sư và học tiếp cao học.
Để người yêu có chi phí phẫu thuật, Thảo đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vay mượn tiền. Con lợn đất cả hai nuôi chung để làm đám cưới chỉ được gần 17 triệu, Thảo nhờ mẹ vay hộ 50 triệu, rồi vay bạn bè khắp nơi mỗi người một ít. Nhiều người ủng hộ, nhưng cũng không ít người can ngăn Thảo: “Phẫu thuật xong nó thành “hot boy” liệu có còn yêu và lấy mày không?”, nhưng lòng Thảo vẫn quyết tâm, chỉ cần người yêu được hạnh phúc là cô hạnh phúc. Thấy Thục băn khoăn chuyện kinh phí, Thảo động viên bạn trai: “Phẫu thuật thành công, anh sẽ có việc làm, hai chúng mình sẽ cùng làm trả nợ”.
Chàng trai Vũ Đình Thục tâm sự: “Trước kia, chẳng khi nào tôi nghĩ mình sẽ làm phẫu thuật. Tất cả nhờ có Thảo quyết tâm nên tôi mới có dũng cảm đó. Thảo đã lo lắng, vất vả vì tôi quá nhiều nên tôi tự nhủ sau này sẽ đền bù cho cô ấy. Sau khi phẫu thuật, tôi đã tự tin nhiều, không còn ngại giao tiếp như trước. Tôi luôn cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi gặp được Thảo và được yêu cô ấy”.