“Mẹ yêu con”

”Trên lưng mẹ” - bức ảnh của tác giả Lê Bích chụp năm 2005. (Nguồn ảnh: BTC)
”Trên lưng mẹ” - bức ảnh của tác giả Lê Bích chụp năm 2005. (Nguồn ảnh: BTC)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Tình mẫu tử luôn là nguồn cảm hứng bất tận, được nhiều nghệ sĩ thể hiện đa dạng qua nhiều hình thức. Trong đó, nhiếp ảnh cũng là một ngôn ngữ đặc biệt.

Kỷ niệm 114 năm Ngày Quốc tế Phụ nữ (08/3/1910 - 08/3/2024) và Ngày Quốc tế Hạnh phúc 20/3, Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam phối hợp với nhiếp ảnh gia Lê Bích vừa tổ chức triển lãm “Mẹ yêu con” và trao tặng bộ ảnh cùng tên cho Bảo tàng.

Những cung bậc cảm xúc về tình mẫu tử

Nhiếp ảnh gia Lê Bích sinh năm 1972, tên đầy đủ là Lê Ngọc Bích, hiện sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Anh bắt đầu sự nghiệp chụp ảnh vào năm 2005. Công chúng thường biết đến anh là một nhà nhiếp ảnh gắn bó với làng Việt và các nghề thủ công truyền thống. Với niềm say mê và yêu quý dành cho những bức ảnh, anh đã phát triển sự nghiệp, giành được khá nhiều giải thưởng. Ngoài ra, anh còn tham gia tổ chức nhiều triển lãm ảnh với đa dạng chủ đề. Thông qua triển lãm ảnh “Mẹ yêu con” lần này, nhiếp ảnh gia Lê Bích muốn truyền tải đến khán giả sự đẹp đẽ của tình mẫu tử qua ngôn ngữ nhiếp ảnh.

Bức ảnh “Trên lưng mẹ” được Lê Bích thực hiện năm 2005 tại phiên chợ Bắc Hà, thị trấn Bắc Hà, tỉnh Lào Cai. Đây là bức ảnh đầu tiên về đề tài tình mẫu tử mà tác giả thực hiện trong sự nghiệp cầm máy. “Năm 2005 khi lần đầu tiên thực hiện bức ảnh “Trên lưng mẹ”, tôi đã có một cảm xúc đặc biệt về tình mẫu tử. Hình ảnh em bé dân tộc Mông ngủ ngon trên lưng của người mẹ đang bán hàng tại góc bán rượu phiên chợ Bắc Hà đã chạm đến trái tim của tôi một cách mạnh mẽ và tôi đã quyết định sẽ bắt đầu hành trình khám phá những cung bậc cảm xúc khác nhau về tình mẫu tử” - nhiếp ảnh gia Lê Bích chia sẻ.

Triển lãm ảnh “Mẹ yêu con” gồm 30 bức ảnh về những khoảnh khắc đời thường giữa mẹ và con, được nhiếp ảnh gia Lê Bích thực hiện trong gần 20 năm. Lê Bích đã đi dọc các tỉnh miền núi phía Bắc cho đến các tỉnh miền Trung với chiếc máy ảnh bầu bạn, tác giả đã gặp gỡ, trò chuyện và “chớp” được những phút giây đầy cảm xúc chân thực như thước phim sống động về câu chuyện bình dị của mẹ và con.

Trong những bức ảnh là mỗi câu chuyện về tình mẫu tử, sự gắn bó giản dị và thiêng liêng ấy được hiện hữu trong từng khoảnh khắc ảnh tràn ngập tình yêu thương của các bà, các mẹ trên những bản làng xa xôi, nơi rẻo núi cao mờ sương đến những nơi đồng bằng. Dù khác vùng miền, dân tộc, dù là người Mông, Thái, Nùng, Lô Lô đen hay người Kinh thì việc thể hiện tình cảm với những đứa con yêu thương của mình cũng rất tự nhiên, dù là trong giây phút lao động, vui chơi, nghỉ ngơi hay trao truyền tri thức…

Nhiếp ảnh gia Lê Bích trao tặng Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam bộ ảnh trưng bày tại triển lãm. (Nguồn ảnh: TTXVN)

Nhiếp ảnh gia Lê Bích trao tặng Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam bộ ảnh trưng bày tại triển lãm. (Nguồn ảnh: TTXVN)

“Sự khắc nghiệt và thiếu thốn của đồng bào dân tộc ở vùng cao đã làm cho hình ảnh người mẹ rất đậm nét và có vẻ đẹp từ sự mạnh mẽ, đùm bọc yêu thương. Cái ấm áp của tình mẹ xua tan đi lạnh giá của núi rừng. Hay có lần tôi chụp một bà mẹ ngồi bên con gái khi con vừa trải qua ca mổ dài 4 tiếng ở viện. Dường như có một sợi dây vô hình nối giữa mẹ và con. Cảm thấy như con đau một thì mẹ đau mười. Người mẹ vừa hát ru con vừa khóc”, theo nhiếp ảnh gia Lê Bích.

Trong một lần đến làng Chuông (huyện Thanh Oai, Hà Nội) nơi có nghề làm nón lâu đời, Lê Bích được gặp bà mẹ 98 tuổi ngồi khâu nón bên con gái 78 tuổi. Hai mẹ con họ đã ngồi đó gần như cả cuộc đời vì người con gái bị mù nên phải nương nhờ mẹ. Người con gái phải tự lần mò từng mũi kim khâu nón và chỉ nhờ đến mẹ khi cần xử lý việc khó. “Ở làng Chuông, tôi đã gặp hai mẹ con bà Bấc chuyên khâu nón để bán, con gái bà bị mù nên hai mẹ con sống với nhau. Hình ảnh bà mẹ 98 tuổi luôn chăm sóc, thương yêu con gái 78 tuổi đã định hình rõ cho tôi về bộ ảnh tình mẫu tử”, nhiếp ảnh Lê Bích cho biết.

“Vì chúng ta ai cũng sinh ra từ mẹ”

Khi Lê Bích tham gia chụp ảnh cho quỹ từ thiện “Thiện Nhân & những người bạn”, thêm một lần nữa, anh lại được chứng kiến về tình mẫu tử sâu đậm và đồng cảm với nỗi đau của những người mẹ có con bị dị tật, cùng niềm hạnh phúc ngập tràn khi con được các bác sĩ tình nguyện cứu chữa. Sau khi kết thúc triển lãm vào ngày 15/3, nhiếp ảnh gia Lê Bích sẽ trao tặng bộ ảnh cho Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam để phục vụ công tác trưng bày. Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam quyết định chọn bức ảnh “Thiện Nhân đã biết đi xe đạp” của Lê Bích vào bộ ảnh 100 khoảnh khắc bất tử của phụ nữ Việt Nam.

Bức ảnh “Thiện Nhân đã biết đi xe đạp” của Lê Bích được Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam chọn đưa vào bộ ảnh 100 khoảnh khắc bất tử của phụ nữ Việt Nam. (Nguồn ảnh: BTC)

Bức ảnh “Thiện Nhân đã biết đi xe đạp” của Lê Bích được Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam chọn đưa vào bộ ảnh 100 khoảnh khắc bất tử của phụ nữ Việt Nam. (Nguồn ảnh: BTC)

Bà Nguyễn Thị Minh Hương - Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam cho biết bà cảm thấy bồi hồi, xúc động khi ngắm các tác phẩm: “Qua triển lãm của tác giả Lê Bích, tôi thấy những khoảnh khắc đặc biệt nhưng rất đỗi bình dị, thân thương của các bà mẹ ở miền xuôi hay miền ngược, ở miền núi cũng như đồng bằng được khéo léo ghi lại từ sự quan sát, cái nhìn và cảm nhận của tác giả trên mỗi cung đường anh đi. Đặc biệt hơn nữa khi những giây phút thiêng liêng này được ghi lại từ lăng kính và cảm xúc của một nam nhiếp ảnh có sự thấy hiểu sâu sắc về tình mẫu tử”.

Có thể khẳng định rằng, 3 tiếng “mẹ yêu con” dù vang lên bằng bất cứ ngôn ngữ nào cũng luôn mang đến thật nhiều cảm xúc bởi sự dung dị, tự nhiên mà sâu sắc như tình yêu thương sâu sắc của người mẹ. Hay nói như nhiếp ảnh gia Lê Bích: “Tôi hy vọng sẽ chạm được vào trái tim các bạn, để chúng ta thêm yêu mẹ, vì chúng ta ai cũng sinh ra từ mẹ”.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)

Trái tim... giấy

(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Đọc thêm

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.