Nhìn thấy mấy đứa bạn cùng lớp Hoàng (14 tuổi) đã về nhà mà mãi vẫn chưa thấy Hoàng đâu. Chị Minh gọi một trong số chúng lại để hỏi: “Cháu có biết bạn Hoàng đâu mà tan học rồi vẫn chưa về không cháu?”. “Cháu không thấy Hoàng ở trường cô ạ”.
Vừa nghe đến đấy thôi, chị Minh đã giận sôi cả người. Chị lấy xe máy đi tìm xem con đang ở đâu. Theo chị, con trai tầm tuổi này là đang tuổi dễ hư nếu không quản chặt nên chỉ cần sơ sẩy một cái là hỏng ngay.
Vừa nghe đến đấy thôi, chị Minh đã giận sôi cả người. Chị lấy xe máy đi tìm xem con đang ở đâu. Theo chị, con trai tầm tuổi này là đang tuổi dễ hư nếu không quản chặt nên chỉ cần sơ sẩy một cái là hỏng ngay.
Vì vậy mà con càng lớn chị càng nghiêm ngặt trong việc ăn, việc học, việc chơi của con. Những mối quan hệ bạn bè nào chị cảm thấy không tốt là nhất quyết cấm không cho con chơi nữa.
Đi đến gần cổng trường thì thấy Hoàng đang đứng với mấy cậu bạn cùng lớp. Không biết đang trò chuyện điều gì mà có vẻ hớn hở và rôm rả lắm. Vừa nhìn thấy con trai, chị Minh chưa kịp hỏi gì đã quát um lên: “Mày làm cái gì mà giờ này vẫn còn lang thang ở đấy. Mày cứ liệu thần hồn đấy. Con với chả cái, càng lớn càng hư, không coi bố mẹ ra gì. Mày cứ chơi với cái lũ mất dạy ấy đi rồi sau này không ra gì thì đừng có trách bố mẹ không nói trước…”.
Mấy cậu cứ ngẩn người ra hết nhìn Hoàng lại nhìn mẹ Hoàng với vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng. Còn Hoàng chỉ cúi mặt xuống không nói nửa lời. Chị Minh chửi một lúc rồi quát: “Mày còn không thèm lên xe về hay sao mà cứ đừng lỳ mặt ra đấy”, quay sang chỉ mấy nhóc bạn của Hoàng nói: “Mấy đứa đừng có mà dụ dỗ thằng Hoàng nhà cô chơi bời lêu lổng vớ vẩn nghe chưa?”. Nói rồi chị phóng xe đi. Cả đoạn đường đi chị vẫn không ngớt lời nói này nói nọ với con trai về chuyện đi học xong không về nhà luôn.
Cho đến tận khi về đến nhà, Hoàng mới nhìn thẳng vào mặt chị và nói: “Từ bây giờ mẹ đừng bao giờ chửi con giữa đường. Con không phải là trẻ con nữa. Con cũng không phải là đứa lang thang không cha không mẹ để mẹ chửi rủa vậy. Ở giữa đường mẹ chửi mẹ không thấy xấu hổ nhưng con cảm thấy xấu hổ lắm”. Nghe những lời con nói, chị Minh "tím mặt", không nói được một lời nào.
Chị định dọa: “Mày muốn chết à mà dám ăn nói với mẹ mày như vậy?”, nhưng nhìn thấy sắc mặt của con, chị cảm thấy nghẹn trong họng. Hoàng nói xong lẳng lặng lên phòng đóng cửa im lìm, để mặc chị với sự xấu hổ, giận dữ.
Đi đến gần cổng trường thì thấy Hoàng đang đứng với mấy cậu bạn cùng lớp. Không biết đang trò chuyện điều gì mà có vẻ hớn hở và rôm rả lắm. Vừa nhìn thấy con trai, chị Minh chưa kịp hỏi gì đã quát um lên: “Mày làm cái gì mà giờ này vẫn còn lang thang ở đấy. Mày cứ liệu thần hồn đấy. Con với chả cái, càng lớn càng hư, không coi bố mẹ ra gì. Mày cứ chơi với cái lũ mất dạy ấy đi rồi sau này không ra gì thì đừng có trách bố mẹ không nói trước…”.
Mấy cậu cứ ngẩn người ra hết nhìn Hoàng lại nhìn mẹ Hoàng với vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng. Còn Hoàng chỉ cúi mặt xuống không nói nửa lời. Chị Minh chửi một lúc rồi quát: “Mày còn không thèm lên xe về hay sao mà cứ đừng lỳ mặt ra đấy”, quay sang chỉ mấy nhóc bạn của Hoàng nói: “Mấy đứa đừng có mà dụ dỗ thằng Hoàng nhà cô chơi bời lêu lổng vớ vẩn nghe chưa?”. Nói rồi chị phóng xe đi. Cả đoạn đường đi chị vẫn không ngớt lời nói này nói nọ với con trai về chuyện đi học xong không về nhà luôn.
Cho đến tận khi về đến nhà, Hoàng mới nhìn thẳng vào mặt chị và nói: “Từ bây giờ mẹ đừng bao giờ chửi con giữa đường. Con không phải là trẻ con nữa. Con cũng không phải là đứa lang thang không cha không mẹ để mẹ chửi rủa vậy. Ở giữa đường mẹ chửi mẹ không thấy xấu hổ nhưng con cảm thấy xấu hổ lắm”. Nghe những lời con nói, chị Minh "tím mặt", không nói được một lời nào.
Chị định dọa: “Mày muốn chết à mà dám ăn nói với mẹ mày như vậy?”, nhưng nhìn thấy sắc mặt của con, chị cảm thấy nghẹn trong họng. Hoàng nói xong lẳng lặng lên phòng đóng cửa im lìm, để mặc chị với sự xấu hổ, giận dữ.
Tối hôm đó, chị không thể tập trung làm được gì vì trong đầu cứ lởn vởn chuyện xảy ra lúc chiều. Chị không biết rốt cục thì tại sao chị lại làm vậy?. Có phải là chị đã sai hay không?.
Tối, gọi mãi, Hoàng cũng nằm lỳ trong phòng không xuống ăn cơm. Chị đem chuyện đã xảy ra kể lại với chồng. Chồng chị thở dài và nói: “Con nó nói đúng đấy. Dù có tức giận đến thế nào, có muốn mắng con đến thế nào thì cũng nên để về nhà hãy nói chứ không nên nói giữa đường giữa chợ như vậy. Con nó lớn rồi, nó cũng có suy nghĩ, có xấu hổ của nó.
Với lại con nó chỉ hơi về muộn, em cũng chưa biết là có chuyện gì, sao lại nóng vội mắng con. Anh thấy càng ngày em càng hay mắng con đấy. Đừng có quá quắt, rồi đến lúc nó bỏ nhà đi… Lúc ấy lại chẳng biết phải làm sao đâu. Anh nghĩ em nên nói chuyện với con. Con lớn rồi mà!”.
Chị lên phòng con trai. Chị nghĩ chị cần phải xin lỗi con. “Con ngủ rồi”, thằng bé hậm hực. Chị cười khi nghe con nói vậy: “Ngủ rồi sao nói chuyện được. Mẹ chỉ muốn xin lỗi con chuyện lúc chiều. Thực sự mẹ không cố ý. Nhưng lúc đấy mẹ tức giận quá, mẹ chỉ sợ con hư”.
Nghe chị nói vậy, Hoàng mới quay lưng ra phía chị và nói: “Chiều nay, bạn con bị lên cơn sốt, mấy đứa con đưa bạn ấy về nhà. Các bạn mẹ gặp lúc chiều là các bạn đi cùng con. Mẹ không tin con nên suốt ngày nói con hư, nhưng con đã bao giờ làm bố mẹ buồn đâu…”.
Chị nhìn đứa con trai của mình mắt còn đỏ hoe mà cũng chỉ muốn khóc theo. Chị đã vô tình làm tổn thương con mà không hề biết. Chị ôm con vào lòng, và chỉ biết nói: “Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi”. Hoàng thì thầm vào tai mẹ cười: “Lúc ở ngoài đường trông mẹ xấu kinh khủng”.
Theo MaskOnline
Tối, gọi mãi, Hoàng cũng nằm lỳ trong phòng không xuống ăn cơm. Chị đem chuyện đã xảy ra kể lại với chồng. Chồng chị thở dài và nói: “Con nó nói đúng đấy. Dù có tức giận đến thế nào, có muốn mắng con đến thế nào thì cũng nên để về nhà hãy nói chứ không nên nói giữa đường giữa chợ như vậy. Con nó lớn rồi, nó cũng có suy nghĩ, có xấu hổ của nó.
Với lại con nó chỉ hơi về muộn, em cũng chưa biết là có chuyện gì, sao lại nóng vội mắng con. Anh thấy càng ngày em càng hay mắng con đấy. Đừng có quá quắt, rồi đến lúc nó bỏ nhà đi… Lúc ấy lại chẳng biết phải làm sao đâu. Anh nghĩ em nên nói chuyện với con. Con lớn rồi mà!”.
Chị lên phòng con trai. Chị nghĩ chị cần phải xin lỗi con. “Con ngủ rồi”, thằng bé hậm hực. Chị cười khi nghe con nói vậy: “Ngủ rồi sao nói chuyện được. Mẹ chỉ muốn xin lỗi con chuyện lúc chiều. Thực sự mẹ không cố ý. Nhưng lúc đấy mẹ tức giận quá, mẹ chỉ sợ con hư”.
Nghe chị nói vậy, Hoàng mới quay lưng ra phía chị và nói: “Chiều nay, bạn con bị lên cơn sốt, mấy đứa con đưa bạn ấy về nhà. Các bạn mẹ gặp lúc chiều là các bạn đi cùng con. Mẹ không tin con nên suốt ngày nói con hư, nhưng con đã bao giờ làm bố mẹ buồn đâu…”.
Chị nhìn đứa con trai của mình mắt còn đỏ hoe mà cũng chỉ muốn khóc theo. Chị đã vô tình làm tổn thương con mà không hề biết. Chị ôm con vào lòng, và chỉ biết nói: “Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi”. Hoàng thì thầm vào tai mẹ cười: “Lúc ở ngoài đường trông mẹ xấu kinh khủng”.
Theo MaskOnline