Mẹ đi qua bên kia mùa gió

Mẹ đi qua bên kia mùa gió
Ảnh minh hoạ (Nguồn internet).

(PLVN) - Có những sự ra đi không làm ồn ào thế giới, nhưng đủ khiến một đời người lặng đi. Khi mẹ rời xa cõi tạm, tôi mới hiểu rằng, trong tất cả những chuyến đi của đời mình, chuyến đi xa nhất không phải là những cung đường tôi đã qua, mà là hành trình mẹ bước sang bên kia – nơi tôi không thể theo cùng.

Có những buổi chiều, giữa nhịp sống vội vã của công việc và những chuyến đi nối tiếp nhau, tôi bỗng chậm lại chỉ vì một nỗi nhớ rất quen. Nỗi nhớ ấy mang tên mẹ. Không sắc cạnh, không dữ dội, chỉ âm thầm như cơn gió lùa qua hiên nhà cũ, nhưng đủ để làm lòng người se thắt.

Mẹ đã đi xa rồi, nhưng hình bóng mẹ vẫn hiện hữu trong từng ngóc ngách ký ức, trong từng khoảng lặng hiếm hoi của đời tôi. Khi mẹ còn sống, tôi đã từng nghĩ thời gian là thứ rộng rãi nhất. Tôi tin rằng chỉ cần xong thêm một chuyến công tác, thêm một bài viết, thêm một lần bận rộn nữa thôi, tôi sẽ về ngồi bên mẹ thật lâu. Tôi đã quen với những lời hẹn “lần sau”, quen với sự chờ đợi âm thầm của mẹ mà không hiểu rằng, có những lần sau sẽ không bao giờ đến.

Tôi chọn nghề báo. Đó là một lựa chọn vừa bản năng, vừa mang theo nhiều lý tưởng. Mẹ không cản. Mẹ chỉ lặng lẽ lo. Từ ngày tôi bước vào nghề, những chuyến đi ngày một nhiều hơn, những lần trở về nhà ngày một thưa hơn. Mỗi lần tôi xách ba lô rời đi, mẹ đều đứng ở hiên, nhìn theo cho đến khi bóng con khuất hẳn. Khi ấy, tôi không biết rằng, phía sau ánh nhìn ấy là biết bao đêm mẹ trằn trọc, chờ một cuộc gọi báo con vẫn bình yên.

Làm báo là chấp nhận sống cùng áp lực, hiểm nguy và cả những cô đơn rất thật. Có những đêm tôi thức trắng, chan cơm bằng nước mắt, cân nhắc từng con chữ giữa đúng và sai, giữa sự thật và những ranh giới mong manh. Tôi đã vắt kiệt tuổi trẻ cho những hành trình không hẹn ngày về, cho những câu chuyện cần được lên tiếng. Nhưng đổi lại, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc thuộc về mẹ.

Ngày mẹ ốm, tôi không ở bên. Tôi chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại, bằng những câu ngắn ngủi, vội vàng. Ở đầu dây bên kia, mẹ vẫn cố nói nhẹ nhàng để tôi yên tâm, dù sức khỏe đã yếu đi nhiều. Tôi không nhìn thấy dáng mẹ gầy dần theo năm tháng, không nghe được những tiếng thở dài khi đêm xuống. Ngôi nhà thân quen, nơi tôi từng thuộc từng viên gạch, từng góc bếp, bỗng trở thành một khoảng cách xa xôi trong những chuyến đi không điểm dừng. Có những đêm, giữa thành phố xa lạ, tôi mơ thấy mình trở về nhà. Mẹ vẫn ngồi bên bếp lửa, gọi tôi vào ăn cơm. Giấc mơ giản dị đến mức khi tỉnh dậy, tôi bàng hoàng nhận ra, đó chỉ còn là giấc mơ. Bàn tay từng xoa đầu tôi khi còn nhỏ đã không còn ở bên, chỉ còn lại nỗi nhớ âm thầm, dai dẳng.

Phận làm con, tôi mang theo một món nợ không bao giờ trả đủ. Ngày giỗ ông bà, tôi xin cáo lui vì công việc chưa xong. Những bữa cơm mẹ nấu, tôi hẹn lần sau rồi lại thêm một lần lỡ hẹn. Mẹ chưa từng trách. Mẹ chỉ nhờ em hỏi khẽ: “Anh con có về không?”. Một câu hỏi rất đơn sơ, nhưng mỗi lần nghe đến, tim tôi lại nhói lên. Mẹ chỉ mong một điều giản dị: con được bình yên. Nhưng chính điều giản dị ấy, tôi lại thất hứa nhiều lần.

Tôi đã nghĩ rằng mình còn thời gian, rằng sự chờ đợi của mẹ là vô hạn. Tôi đã tin rằng, khi nào rảnh hơn, tôi sẽ về ở bên mẹ thật lâu. Nhưng cuộc đời không vận hành theo những kế hoạch chưa kịp thực hiện. Ngày nhận tin mẹ rời cõi tạm, mọi âm thanh xung quanh tôi như lặng đi. Không có những giọt nước mắt ồn ào, không có những lời than khóc bi lụy. Chỉ là một khoảng trống rỗng trong tim – nơi trước đó vẫn còn hơi ấm của mẹ. Tôi chợt hiểu, chuyến đi xa nhất đời người không phải là những con đường mình từng đặt chân tới, mà là chuyến đi của mẹ – chuyến đi không có ngày trở lại.

Hôm ấy, tôi trở về nhà. Căn nhà vẫn đó, hiên nhà vẫn đó, nhưng người đứng đợi thì không còn. Bếp lạnh. Mâm cơm vắng. Tôi ngồi rất lâu trong im lặng, nghe thời gian trôi qua bằng những âm thanh rất nhỏ. Mọi thứ quen thuộc đến đau lòng, nhưng thiếu đi điều quan trọng nhất. Nay tôi về với mẹ thì mẹ không còn nữa. Mẹ đã đi về cõi Niết bàn rồi, mẹ ơi. Và từ đây, mẹ xa tôi mãi mãi.

Tôi viết những dòng này như một lời tưởng niệm. Không để níu kéo, không để oán trách, mà để nhắc mình sống chậm hơn, biết dừng lại nhiều hơn giữa những bộn bề. Bởi khi cha mẹ còn, đó là nơi ta có thể quay về. Khi cha mẹ mất, đó chỉ còn là nơi để ta nhớ. Ở một nơi an nhiên nào đó, tôi tin mẹ vẫn dõi theo tôi – bằng ánh nhìn hiền từ như ngày tiễn con ra khỏi ngõ. Và tôi tin rằng, nếu sống tử tế hơn, sống trọn vẹn hơn với những người còn ở lại, thì đó chính là cách báo hiếu muộn màng nhưng chân thành nhất mà tôi có thể dành cho mẹ!.

Huỳnh Ngọc Hiếu