Mắt khói

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Khi Nam đến, thành phố vẫn hâm hấp nóng. Bây giờ đã là chín giờ đêm. Cái nóng ẩn mình vào gió thổi rin rít da thịt.
Minh họa truyện của Văn Học

Minh họa truyện của Văn Học

Căn hộ nhỏ gọn được công ty thuê cho ba tháng công tác tại thành phố này. Từ tầng mười tám nhìn về phía trung tâm thành phố, những dãy đèn màu sáng lấp lánh như minh chứng cho câu nói mà mọi người thường bảo nhau, thành phố này chẳng ngủ. Ban công căn hộ có những giò hoa tím biếc rũ mình hững hờ. Càng lên cao gió càng đỡ oi nồng hơn. Gió bát ngát thổi vào khắp căn phòng.

Khi phóng lớn màn hình lên, Nam thấy cuốn sách mà anh yêu thích. Một cuốn sách phù phiếm về đàn ông. Một cuốn sách anh đã đọc, đã thích và đã vì nó mà tự hỏi hóa ra đàn ông phù phiếm hay đàn bà phù du. Câu hỏi mà trải qua vài mối tình, Nam vẫn chưa thể trả lời được.

***

Hà tiếp nhận hồ sơ và thoáng giật mình. Chiều vắt ngang phố ánh hoàng hôn cam đỏ. Hòa vào dòng người hối hả của giờ tan tầm, cô xuống phố, lững thững đi dọc đại lộ với những cửa hàng thời trang lấp lánh ánh đèn. Có một lần nào đó, chục năm trước, cũng có khi hơn thế nữa, Thanh chở cô trên chiếc xe cũ mòn chạy ngang góc phố này, thời cả hai còn ngồi trên ghế giảng đường. Nếu sau này kết hôn, Thanh sẽ mua cho cô những chiếc đầm được trưng bày trong đó.

Khoảng đời màu hồng đó đi thêm vài năm sau nữa, khi cả hai đã tìm cho mình được những công việc giữa đại đô thị này. Nhiều đêm rã rời đầu óc cho các dự án của công ty, Thanh lại chở cô ngang góc phố này, dừng xe đứng ngó, rồi tự hít thở thật sâu, sẽ có ngày Thanh đưa cô đến đây, mở cửa một cách mạnh mẽ và chọn những chiếc đầm thật xinh đẹp.

Thanh làm thẩm định cho những dự án cần kết nối của một trung tâm xúc tiến thương mại. Cô thì chọn về văn phòng của một công ty nước ngoài làm chân nhân viên hành chính và tiếp tục giấc mơ cao học. Thanh gật gù bảo cô cứ yên tâm, vài năm thôi, Thanh nuôi cô thành bà tiến sĩ. Vài năm thôi, Thanh sẽ mua được căn hộ ở phía đông thành phố. Người ta đặt cho khu phức hợp đó cái tên tiếng nước ngoài rất kiêu sa, dịch ra tiếng mình nôm na là Cao ốc Hoa lệ. Có lẽ vì thế mà Thanh xoay vòng đời mình trong hỗn độn hư ảo của cuộc mưu cầu xa xỉ.

***

Nam đến và chào người hướng dẫn, thoáng giây phút ngập ngừng rồi tự nhiên giới thiệu mình, không quên kèm theo nụ cười khiến Hà thon thót lòng mình. Trụ sở chính của công ty mở rộng và nâng cấp văn phòng đại diện ở quê Nam thành một Trụ sở quản lý vùng, và trong loạt trưởng văn phòng của các tỉnh miền Trung thì Nam được tin tưởng lựa chọn để về trụ sở chính học khóa kiến tập nâng cao kĩ năng điều hành. Không ai khác hơn, với vai trò Trưởng Ban quy trình của công ty, Hà phải hướng dẫn cho anh chàng.

Buổi chiều đầu tiên ra mắt, Nam mời tiệc những người sẽ hỗ trợ mình trong 3 tháng công tác tại trụ sở chính công ty. Mọi người hồ hởi chọn con tàu du lịch chạy dọc sông để cùng thưởng thức bữa ăn trong khung cảnh lấp lánh ánh sáng và ngắm nhìn thành phố từ con sông đặc trưng của đô thị này. Mọi người trông chờ Hà đến, nhưng sát giờ khai tiệc, cô nhắn tin vào nhóm chat của phòng mình quản lý rằng phải tiếp đối tác, chúc mọi người vui vẻ và không quên gửi tặng một bó hoa đến cho Nam. Bó hoa tím cả một đêm chênh chao. Nam nhận bó hoa trong cảm giác thẫn thờ.

***

Khi Hà nhận được tin từ một người bạn thân của Thanh, cô tức tốc đón chuyến bay về ngay Quảng Nam, thêm một đoạn xe đò và một quãng đường núi cô mới đến được Bằng Am. Đó là một chiều mây giăng trắng ngọn núi. Nơi Cổ Lâm tự, Thanh đã khoác chiếc áo nâu và phát tâm. Hà chẳng biết điều gì, bởi một năm tu nghiệp bên nước ngoài, Thanh vẫn liên lạc thường xuyên và luôn khắc khoải đợi Hà về. Tiếng chuông mõ vang đều trên chánh điện. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Thanh lầm rầm câu kinh. Chiều phả vào lòng Hà những ngơ ngác. Phải đến tối muộn, sau thời kinh đêm, khi trăng tròn vành vạnh của đêm vọng, vị sư trẻ mới ra ngoài sân chùa tìm Hà.

Vì nôn nóng cho một căn nhà ở khu phức hợp phía đông thành phố, vì mong muốn đặt chân vào giới thượng lưu. Thanh đã dốc hết tiền để dành của cả hai vào những một sàn tiền ảo. Bắt đầu là những đồng tiền sinh lợi nhuận nho nhỏ, dần dà là những giao dịch lời chục triệu ngon lành. Rồi mua bán đổi chác dẫn tới những chiếu bạc online. Cứ vậy, một đường dây ma trận xoay vòng đồng tiền. Đến khi tiền ảo đóng băng, chiếu bạc thua lỗ. Thanh lại nghe lời dụ dỗ vay không lãi nhưng thật ra là một thòng lọng đang xiết dần xiết mòn vào Thanh. Cạn cùng cuộc chơi là đám xã hội đen thật tìm đến. Thanh bị đánh, bị dọa và chúng tìm về tới nhà. Làng quê Tiên Phước bình yên bỗng rộn lên câu chuyện thằng cử nhân kinh tế đam mê cờ bạc nợ tiền tỷ. Kết quả là gia đình phải bán mảnh đất trồng lòn bon để cứu Thanh. Tất cả chỉ vỏn vẹn trong chưa đầy 6 tháng.

Sáng đó, Hà rời Bằng Am, sư thầy Thanh Không tiễn chân xuống núi cùng loài hoa tím đến ngát lòng mang tên Thàn mát. Loài hoa núi rừng chẳng thơm hương nhưng luôn khiến người ta đau đáu ngước nhìn. Cũng như chính lòng mình. Hoài vọng một thứ gì đó, có hay không chẳng qua chỉ là do từ lòng mình ám thị mà ra. Hà chẳng hiểu, và cũng không thể hiểu nổi một sư thầy Thanh Không đã thoát khỏi ái ố đời này. Hà đi và chẳng quay lại.

***

Nam bảo chẳng ai có thể gỡ nổi tơ trời. Đó là một chiều mây xám giăng ngang thành phố. Tháng thứ 2 của buổi học nâng cao nghiệp vụ. Nam kể về đỉnh Bằng Am của quê mình. Về những vị ẩn sư trên núi đã dùng lá cây để cứu chữa cho dân đi rừng. Về ngôi chùa cổ với những người xứ Quảng hay đem muộn phiền lên đó trút bỏ. Và những mắt khói soi thấu lòng trần. Nhưng đời này, nắm hay buông là do lòng mình mà thôi.

Nam kể về căn hộ mình đang thuê ở phía đông thành phố, có những chùm hoa tím rũ buồn mang mác nhưng cứ khiến anh chàng mãi đắm chìm. Cuốn sách diễm tình kể về chàng trai đuổi theo phù phiếm xa hoa ở một đô thị nhưng rồi cuối cùng ẩn cư ở một ngọn núi với tiếng kinh kệ. Cuốn sách Nam đang đọc đến trang 200. Trang ấy kể về người đàn bà vẫn đợi chờ bên một giấc mộng tao phùng. Nhưng, như con phù du cánh mỏng, biết rằng thứ ánh sáng ấy sẽ giết chết đời mình vẫn cứ đâm đầu vào.

Nam rời đi. Trời đổ cơn mưa sầm sập. Nụ cười đó. Ánh mắt ấy. Và cả câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết diễm tình như đoạn phim bắt đầu quay ngược trong trí óc Hà. Kí ức là một thứ chẳng bao giờ xóa được.

***

Khi Nam đến chào cô để trở về miền trung, là một ngày thành phố bỗng dịu dàng gió. Cô mời Nam đến quán ăn “Đợi Một Người”. Vẫn chiếc bàn cũ thỉnh thoảng cô hay ngồi để ngó qua căn tiệm có những chiếc váy thật xinh.

Trong tờ lí lịch, Nam khai chỉ có một mình, nhà lại ở Tam Kỳ, trong khi Thanh ngày trước nói với cô nhà tận hai anh em, và ở Đại Lộc. Nhưng hai người sao lại quá giống nhau? Cô khẽ khàng đưa ra tấm hình mình chụp cùng Thanh trong một chuyến du lịch cùng nhau ở Đà Lạt. Trong ánh mắt thấp thỏm chờ Nam trả lời. Anh chàng vẫn lặng im nhìn về phía cửa tiệm đối diện.

Quan trọng lắm sao? Người cần tìm chưa chắc sẽ gặp. Người gặp được đôi khi chẳng phải là người cần tìm. Cứ sống với khắc giây này. Miễn là lòng mình thấy vui. Nam dắt cô sang phố, đẩy cánh cửa tiệm vào, chọn một cái đầm thật đẹp rồi ướm lên người cô.

Đêm cô về, căn nhà phía tây thành phố, bản nhạc tình ngày xưa Thanh và cô cùng thích cứ vang suốt đêm. Trăng cũng thức cùng cô.

***

Cô rụt rè mở cửa căn hộ mình cho thuê. Căn hộ vẫn sạch tươm, những quyển sách vẫn như chưa hề bị dịch chuyển. Riêng tại chiếc ghế lười ngay gốc ban công, cuốn sách diễm tình đang đọc dở. Chương thứ 18 của cuốn tiểu thuyết kể về cuộc gặp định mệnh giữa người em trai và cô người yêu cũ của anh mình. Một tình cảm mơ hồ dấy lên trong chàng trai trẻ, một rung động bất ngờ khiến cô gái chênh vênh. Kẹp giữa trang sách là một tờ giấy chép tay câu kinh cũ, không tức thị sắc, sắc tức thị không. Căn nhà ở phía đông thành phố này, cô gom góp tiền mua được như một sự chờ đời dành riêng cho người mình thương.

***

Cô trở về Bằng Am, ngọn núi quang xanh, những đóa hoa Thàn mát tím biếc vẫn nở qua bao mùa phong sướng phủ cành. Ngôi chùa cổ, chỉ còn vị sư già. Trong tiếng kinh chiều vọng vang sắc sắc không không, cô đốt cuốn tiểu thuyết diễm tình. Khói bay lên trời. Khói quyện thinh không một mùi ngái nồng. Thanh hay là Nam? Người anh trai hay là cậu em? Hà chẳng thể nào đoán định được những cuộc tao phùng trong cuộc đời này. Thì thôi nắm hay là buông là do chính mình. Những ngọn khói phù du là đà bay giữa Bằng Am.

Khói ngược lên đỉnh tạo thành một gương mặt quen thuộc. Gương mặt thanh thản mỉm cười. Khói xuôi về chân núi. Khói tạo một thân ảnh quen thuộc mấy tháng qua. Khói quyện gió tan ra vào thinh không. Thinh không trắng xóa. Chỉ một chớp mắt đã không còn thấy khói. Khói bay về đâu?

Ngôi cổ tự vang lên thời kinh trưa. Phía chân núi có một người lại leo lên đỉnh Bằng Am. Trong u u minh minh núi thiêng này. Liệu mắt khói có soi thấu lòng trần?

Tin cùng chuyên mục

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)

Thầm thì hoa nở

(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

Đọc thêm

Hội xuân trên miền đá lạnh

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Mùa xuân đến. Bản Ðèo Hoa ngập tràn tiếng đàn, tiếng sáo. Một góc Pattaya giữa ngút ngàn mây núi. Tối nào cũng vậy, lũ trai bản lại rủ nhau đốt một đống lửa thật to dưới tán một cây săng lẻ. Ðống lửa là những khát khao rừng rực cháy trong lòng chúng. Những hớp rượu nếp nương cứ ừng ực tuôn vào, những bài ca cứ thế ngân lên. Những cô gái trẻ ngồi bên khung cửi tay dệt vải mà tâm hồn như những con chim đậu trên cành.

Trái tim... giấy

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)
(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Ánh Sao

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chiều thả những sợi nắng vàng rực xuống sân ga lố nhố người. Tiếng loa thúc giục hành khách lẫn trong tiếng cười nói xôn xao. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Tôi chọn cho mình cách di chuyển bằng tàu hỏa như muốn có thêm chút thời gian và tâm sức để suy ngẫm về những gì đã xảy ra và cả những điều sắp phải đối mặt.

Lời dặn của mẹ

Ảnh minh hoạ (Ảnh: VOV).
(PLVN) -  Mẹ tôi thường dặn: “Trong cuộc đời này, con đừng suy nghĩ nhiều về chỗ đứng. Con hãy suy nghĩ con đứng như thế nào. Con đứng thẳng người, chỗ thấp cũng thành cao. Con đứng khom lưng, trên cao cũng thành thấp, con ạ.” Những lời dạy ấy, tôi không bao giờ quên. Vậy mà, thấm thoát đã hơn ba năm kể từ ngày mẹ rời xa cõi đời này.

Ba thứ vô thường, vô giá, và cần trân trọng trong đời người

Ảnh minh hoạ (Ảnh:Giacngo.vn)
(PLVN) -  Trong cuộc đời mỗi con người, có những thứ thoáng qua như cơn gió, dễ đến và cũng dễ đi. Đó là công danh, tiền tài và sự nghiệp. Những thứ này, dù có vẻ hào nhoáng và rực rỡ, thực chất chỉ là phù du. Công danh có thể mất đi khi thời thế đổi thay, tiền tài cũng chỉ như nước chảy qua tay, và sự nghiệp, dù lớn lao đến đâu, cũng chẳng thể trường tồn mãi. Đuổi theo những điều này mà quên đi giá trị thực sự của cuộc sống, con người sẽ tự đánh mất chính mình.

Lời hồi đáp

Lời hồi đáp
(PLVN) - Có những khoảng trống không tên gợi lên nỗi nhớ nhung hoặc tôi cố gắng không nhồi nhét một cái tên vào đó. Vì chỉ cần định hình một cái tên thôi thì có nghĩa mình đã nhớ thương người ta đến mức nào...

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.