Từng có thời gian dài đứng trên bục giảng, nên khi bị cáo Nguyễn B. H. (sinh năm 1965 ngụ huyện Châu Thành A - tỉnh Hậu Giang) ra trước vành móng ngựa, người thân của anh ta vẫn không thể tin nổi H. đã dâm ô với cháu ruột vợ mình.
Hình minh họa |
Nguyễn B. H. có thời gian liên tục 16 năm (1986 -2002) đứng trên bục giảng. Sau này do không đáp ứng đủ điều kiện của ngành nên H. phải rời bục giảng, chuyển xuống làm bảo vệ của trường.
Tối 19/12/2011, H. đi dự đám cưới nhà người quen ở xã Vị Bình, huyện Vị Thủy. Đến khoảng 4 giờ sáng ngày hôm sau (20/12/2011), H. mới từ giã gia chủ đi về. Quá giang xe máy một người bạn đến ngang cổng trường nơi H. đang làm việc, H. không vào phòng mình mà đi sang nhà cha mẹ vợ ở đối diện cổng trường để “nghỉ ngơi một chút”.
Nhìn thấy cửa nhà nửa mở nửa khép, H. bước vào thì thấy cha mẹ và vợ chồng người em vợ cùng một đứa con nhỏ đều vắng nhà, chỉ có đứa cháu tên L. (sinh năm 2000, con gái lớn của vợ chồng người em vợ) đang nằm ngủ trên chiếc giường kê ở phòng khách. Rượu “tê tê” trong người, H.nảy sinh ý định tà dâm.
H. khép cánh cửa lại rồi giở mùng chui lên giường ôm và sờ soạng bé. Bé L. thức giấc, vùng bỏ đi ra sau nhà. H. cũng đi theo, đã ôm cổ từ phía sau rồi thọc tay qua cổ áo của L. định sờ “trái cấm” nhưng đã bị cô bé lanh lẹ dùng tay chặn lại. H. kéo L. về phía buồng ngủ của vợ chồng người em vợ định tiếp tục hành vi dâm ô nhưng cũng bị cô cháu gái đạp, xô té xuống ghế rồi la lớn “cha ơi, cứu con”.
Sợ bị lộ, H. lầm lũi đi về. Khoảng 10h cùng ngày, L. ra chợ gặp mẹ đang bán hàng và đã kể lại toàn bộ sự việc. Trước sự chứng kiến của đại diện gia đình L, cha mẹ và vợ của H. và đại diện chính quyền địa phương, H. buộc phải thừa nhận toàn bộ hành vi của mình, cầu xin mọi người tha thứ, hứa sẽ không bao giờ dám tái phạm.
Tuy nhiên, xét hành vi của H.là nghiêm trọng, đã cấu thành tội phạm, gây ảnh hưởng xấu đến tình hình trật tự trị an tại địa phương nên Công an thị trấn Một Ngàn đã chuyển toàn bộ hồ sơ vụ việc lên Công an cấp trên. Qua quá trình điều tra, xác minh, thu thập đầy đủ chứng cứ, ngày 5/3/2012, Công an huyện Châu Thành A ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can và lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú đối với H.
Trái với sự thành khẩn ở cơ quan điều tra, tại phiên tòa, H. quanh co tìm cách chối tội, chỉ đến khi HĐXX cho công bố các lời khai trong quá trình điều tra bị cáo mới thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Một bất ngờ khác, tại phiên tòa người đại diện hợp pháp cho bị hại (là mẹ L) cũng phủ nhận tờ đơn bãi nại cho H. mà cơ quan điều tra thu thập được, đề nghị Tòa cứ xử bị cáo theo đúng quy định của pháp luật.
Tòa nhận định, hành vi của bị cáo là nguy hiểm cho xã hội, đã xâm phạm đến danh dự, nhân phẩm và sự phát triển tâm sinh lý bình thường của trẻ em gái được pháp luật bảo vệ, gây bất bình trong nhân dân tại địa phương; bị cáo quyết tâm thực hiện hành vi phạm tội đến cùng, tại phiên tòa chưa thực sự thành khẩn khai báo. Qua xem xét các tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ, HĐXX sơ thẩm đã tuyên phạt Nguyễn B. H. 9 tháng tù về tội “dâm ô với trẻ em” theo quy định tại Khoản 1 Điều 116 BLHS.
Mức án không quá nặng nhưng bản án lương tâm chắc chắn sẽ còn mãi day dứt trong tâm trí người dượng từng nhiều năm là người đứng trên bục giảng.
Thanh Tâm