Lời hứa

Lời hứa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -  Trời đã nhá nhem tối nó mới đi làm về, sương của màn đêm lạnh toát chỉ đủ bao bọc lên tay chân nó chứ không che lấp được mùi mồ hôi nồng thấm trên áo quần khi nó vất vả cả ngày hè bên ngoài.

Tôi giục nó đi tắm kẻo sương đêm và mồ hôi mà hòa quyện, trái nhiệt dễ sinh đau bệnh. Nhìn bóng dáng đen nhẻm vì giang nắng của nó tôi chợt thấy cuộc sống của hai đứa khác hẳn nhau, dù là hai chị em sinh đôi trưởng thành cùng nhau nhưng cuộc đời của hai đứa lại đi theo hai ngã rẽ. Cho đến bây giờ trong tôi, tôi vẫn luôn có một sự hàm ơn nó sâu sắc.

Ba mẹ mất sớm trong một lần ra khơi, hai đứa nhỏ chúng tôi trở nên côi cút. Tôi còn nhớ khi ấy, em tôi, một đứa trẻ vừa bước qua tuổi mười lăm đã dùng kéo xén đi mái tóc dài mượt của nó mà hùng hồn tuyên bố:

- Chị đừng lo gì cả, em sẽ nuôi chị.

Không hiểu sao tuy lúc ấy tôi phì cười nhưng lời nó nói khiến tôi đáng tin đến lạ. Kể từ lúc ấy, dường như nó luôn cáng đáng hầu hết mọi việc trong nhà, không chỉ là nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa mà ngay cả những việc cần đến những người lớn như điện nước, nó cũng tìm tòi học hỏi rồi về mày mò sửa chữa. Không chỉ vấn đề tiền học hành, ngay cả tiền ăn uống cũng là nó kiếm. Tôi nhớ đêm ấy nhất trong cuộc đời mình, đó là khi chúng tôi cùng viết hồ sơ thi vào đại học, lúc ấy nó đã xé tờ đơn trước mặt tôi cùng tuyên bố:

- Em sẽ không thi đại học, em đã trưởng thành rồi, em muốn đi làm. Nếu cả hai chúng ta cùng đi học sẽ không có đủ tiền, chị thông minh hơn em, chứ em đi học nữa cũng uổng.

Nó cười khì khi nói ra điều đó nhưng tôi biết đó là quyết định trọng đại của cuộc đời hai chúng tôi. Vì khi ấy quả thật kinh tế không đủ để cả hai cùng học tiếp. Hơn nữa vì tôi đã được tuyển thẳng vào trường nên việc học có khả năng hơn. Nhưng ai cũng biết việc đó cũng là việc hệ trọng của cả một cuộc đời. Chúng tôi khi ấy cũng chỉ là những đứa trẻ vừa bước vào tuổi mười tám…

Khi tôi là một cô sinh viên miệt mài trên giảng đường thì nó lại bươn chải ngược xuôi với dòng đời với những công việc tay chân miệt mài ngoài trời nắng. Nó cũng nhảy việc liên tục, việc gì có tiền là nó làm, lúc mới bắt đầu thì rửa chén bát ngoài quán, khi lại xin được vào làm công nhân công ty giày, rồi bị giải thể lại làm chân phụ việc ngoài chợ.

Rồi mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn hơn, khi biết tôi xin đi làm thêm ở một quán ăn gần nhà để đỡ đần nó thì nó giận tôi suốt một tuần liền ép tôi phải nghỉ, nó cứ nghĩ tôi không biết nó đã nhận thêm việc vì tôi bắt đầu đăng kí tín chỉ học nhiều môn hơn. Khi tôi tốt nghiệp, tôi nhanh chóng được nhận vào một công ty cũng khá vì nhiều thành tích thời còn học. Nhiều khi mệt mỏi vì công việc văn phòng nhưng tôi lại ngại vì sợ nó sẽ tủi thân khi ngành nghề chúng tôi khác nhau, nó dường như biết được, dù đi làm về ngày dài mệt mỏi vẫn luôn hỏi han ép tôi kể cho bằng được những gì xảy ra trong ngày.

Em biết chị đang nghĩ gì nhưng năm ấy người đưa ra quyết định là em, sự lựa chọn cũng là của em, em thấy điều tốt nhất thì em làm. Hơn nữa, với em nghề nào cũng là nghề, miễn làm ra tiền và không trái với lương tâm là được. Chị càng sợ em buồn, em tủi thân thì chị mới càng là người coi thường nghề nghiệp em chứ không phải em tủi hổ về chính bản thân mình.

Kể từ bấy mỗi khi mệt mỏi hoặc cả khi nó vất vả chúng tôi vẫn luôn tự hứa sẽ kể cho nhau nghe như san sẻ với nhau mọi thứ không giấu điều gì. Nó cũng là một người rất tinh tế, đôi khi công ty tôi tiếp đãi khách ở khách sạn trùng hợp là ở chỗ nó, mỗi khi chúng tôi bắt gặp nhau nó lại lảng đi như sợ người ta sẽ nhận ra em gái của một trưởng phòng lại là nhân viên dọn dẹp ở một khách sạn. Nhưng những lúc ấy tôi vẫn thường giữ nó lại và giới thiệu là em mình. Sự hi sinh nó dành cho tôi và tôi tự hào về nó như thế nào, tôi không giấu. Mắt nó lấp lánh sự cảm động mà nó không biết được tôi mới là người biết ơn nó nhiều hơn.

Năm tôi ba mươi, tôi lên xe hoa, căn nhà chúng tôi sống chỉ còn lại mình nó. Ngày tôi về nhà chồng nó không khóc dù mắt nó lấp lánh nước, ngay cả việc tới giờ nó vẫn chưa kết hôn cũng là vì nó muốn an tâm chăm sóc cho tôi rồi mới nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mình. Đã có nhiều lần khi nó và người yêu quyết định đi đến hôn nhân nhưng rồi vì tôi lỡ dở cuộc đời nó lại thôi. Người đó cũng chờ nó những nửa thập kỉ tròn.

Lên xe rồi, tôi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng nó vẫy tay rồi tựa đầu vào vai người đàn ông nó vẫn hằng yêu thương, đột nhiên tôi lại cảm thấy ấm áp. Lời hứa tuổi mười lăm với chị, em đã thực hiện rất vẹn toàn rồi.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa - Nguồn: ST

Thám tử

(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Đọc thêm

Ngắm 'năm cửa ô Hà Nội' qua 3D

Không gian “Hà Nội vùng đứng lên” trong triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”. (Nguồn: BTC)
(PLVN) - Hướng đến kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024), UBND quận Hoàn Kiếm phối hợp với Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I tổ chức triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”.

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”
(PLVN) - Trong thời đại số hóa, mạng xã hội không chỉ là nơi kết nối và chia sẻ, mà còn trở thành “sân khấu” để nhiều người phô diễn. Sống ảo, "phông bạt" trên mạng đang dần trở thành một hiện tượng đáng lo ngại trong xã hội hiện đại.

Vùng trời tím biếc

Vùng trời tím biếc
(PLVN) - Nghe tiếng, tôi biết ông Đúc đến tìm bố, nên hờ hững bảo “họa sĩ ở trong phòng”. Tôi phụng phịu quay lại bức tranh đang vẽ dở. Cây khế lúc lỉu quả và hoa với lích chích tiếng chim kêu chẳng làm tôi tĩnh tâm được, có lẽ vì thế các bức vẽ chẳng bao giờ ra hồn. Chiều qua bố trúng gió nên có hơi sốt, tôi chỉ mua thuốc rồi đặt lên bàn mà không nói gì. Suốt bao năm qua tôi cứ tự đẩy bố xa khỏi mình.

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước
(PLVN) - “Gặp gỡ mùa thu” là triển lãm của họa sĩ Ngô Đăng Hiệp và 4 học trò Đoàn Tuyên, Hà Văn Chúc, Nguyễn Thị Ngọc Ánh, Trần Trọng Đạt với những điều khác biệt, không chỉ về sắc màu, thời gian mà còn cả không gian.

Những cuộc chia ly

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Nỗi buồn nhỏ giọt từng chút một trong đêm, cứ tựa như những giọt sương đang nấp đâu đó trên mái nhà vắng, rồi rơi tõm vào lòng người cô tịch. Miệng mở ra nói câu đầy kiêu hãnh: “Người như tôi đau rồi sẽ chừa” nhưng rồi cuối cùng mọi thứ lại lặp lại, cứ như chưa từng có bài học nào, chưa từng có kí ức buồn thương nào lưu lại. Tôi, rồi lại tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính tôi.

Triệu chứng kẹt xe

Tranh minh họa: V. Học
(PLVN) - Sẽ không có gì đáng nói nếu như ông bố không rút “lệnh cho nhà”. Quân sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông và không có gì oán thán. Đằng này ông cụ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ làm anh cay cú. Ngôi nhà cũ anh sẽ đầu tư xây mới, biến thành biệt thự tân thời. Một mình sở hữu hai căn, vậy coi như ổn với gã đàn ông một vợ, hai con.

Triển lãm “Non nước biên thùy” của Họa sĩ Đỗ Đức

Tác phẩm "Trên nương" của họa sĩ Đỗ Đức.
(PLVN) -  Ngày 11/9, tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, diễn ra Lễ khai mạc triển lãm mỹ thuật "Non nước biên thùy" của họa sĩ Đỗ Đức. Đây là triển lãm cá nhân lần thứ 7 của họa sĩ Đỗ Đức ở Hà Nội, sau triển lãm "Ngựa trên núi" cách đây đúng 10 năm (2014).

Buông

Ảnh minh họa
(PLVN) - Nếu mà bà không thương ổng thì buông tha cho người ta để người ta còn đi lấy vợ nữa chứ?

Đôi mắt

Đôi mắt
(PLVN) - Tôi nhìn từng vạt nắng đang trườn một cách chậm rãi từ những mé bờ tường rồi bắt đầu thả rơi mình buông xuống mặt đất.

Người già “mất làng”

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Giờ về làng, một khung cảnh quen thuộc là những ngôi nhà lớn trống vắng trẻ nhỏ và thanh niên. Những người già ngồi tư lự, khi bên cạnh láng giềng cũng bỏ làng đi rồi.

Sông tình

Sông tình
(PLVN) - Quán dịu dàng. Tình cờ trời mưa. Mưa phương nam ào ạt xối xả. Tôi lựa một góc, ngồi nhìn những hạt mưa không biết toan tính, ngân vang theo cách của chúng, xuyên qua không gian để về hợp với dòng nước. Mưa khác hẳn cảm giác buồn vui lẫn lộn pha vị đắng trong tôi.

Nhà thơ Tạ Hùng Việt mang một nỗi buồn riêng với 'Hãy nhìn vào mắt bão và tin lời đắng cay'

Nhà thơ Tạ Hùng Việt mang một nỗi buồn riêng với 'Hãy nhìn vào mắt bão và tin lời đắng cay'
(PLVN) - Hãy nhìn vào mắt bão và tin lời đắng cay (Nhà xuất bản Hội Nhà văn, năm 2024) là tập thơ thứ 10 trong hành trình sáng tạo của nhà thơ Tạ Hùng Việt. Tập thơ được đánh giá có nhiều sự đổi mới cả trong cách thể hiện lẫn nội dung mà chủ thể trữ tình muốn chuyển tải với 100 bài được viết theo thể thơ 1-2-3.

'Tình yêu lính Công an' - Giai điệu thiêng liêng tôn vinh người chiến sĩ CAND

'Tình yêu lính Công an' - Giai điệu thiêng liêng tôn vinh người chiến sĩ CAND
(PLVN) - Nhân dịp kỷ niệm 79 năm Ngày truyền thống Công an nhân dân Việt Nam (19/8/1945 - 19/8/2024) và 19 năm ngày hội toàn dân bảo vệ an ninh Tổ quốc (19/8/2005 - 19/8/2024), hai giọng ca Mỹ Linh và Hữu Quân đã mang đến cho người nghe những giai điệu sâu lắng và ý nghĩa thể hiện thông qua ca khúc “Tình yêu lính Công an” sáng tác của nhạc sĩ An Hiếu, đây tác phẩm âm nhạc đầy cảm xúc nhằm tôn vinh hình ảnh người chiến sĩ Công an với tinh thần “Vì nước quên thân - Vì dân phục vụ”.

Thúng mẹt của mẹ

 Thúng mẹt của mẹ
(PLVN) - Giấc mơ của anh em chúng tôi được nuôi dưỡng, lớn lên từ thúng mẹt của mẹ. Đó là cách mà bố tôi thường ví von khi những gánh hàng không quản nắng mưa, ốm đau của mẹ vẫn tất tả ngược xuôi, vất vả bộn bề…

Mười hai năm

Mười hai năm
(PLVN) - Cô đưa tay sờ lên chiếc nhẫn được lồng vào một cọng dây chuyền để đeo trên cổ.

Một con đường khác

Ảnh minh họa (Nguồn: NT)
(PLVN) - Thường thì những ngày nghỉ tôi hay cùng bạn bè đến một nơi chốn nào đó, gọi là thư giãn sau một tuần làm việc. Nhưng bây giờ tôi đi theo đoàn bác sĩ tình nguyện đi Vũng Tàu khám bệnh cho các hộ nghèo vùng sâu, vùng xa, ai cũng ngạc nhiên. Cuộc sống bây giờ khác xưa lắm rồi, tuổi trẻ luôn năng động và huyên náo, còn tôi thì dường như đã dừng lại phía sau những ồn ã đó, những rộn ràng đó mà đi về một con đường khác, một con đường vắng tanh, chẳng có bàn tay nào để nắm.

Tiếng gió trong vườn khuya

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học.
(PLVN) - Khanh thường có thói quen ngủ muộn. Ngày nào cũng thế, khi trả hết trẻ vào buổi chiều, cô lại bắt đầu kèm thêm một vài ca buổi tối môn nghệ thuật mà cô yêu thích. Dạy piano cho bọn trẻ là lúc tâm hồn cô thư thái vô cùng.

Miền thương nhớ

Những miền quê yêu dấu. (Ảnh minh họa: MT)
(PLVN) - Ngót hơn hai mươi năm đằng đẵng xa quê, tôi đã sống một cuộc đời khác nơi những miền đất khác. Trên những chuyến đi về thăm nhà vội vã, tôi bỗng thấy mình như một người con mắc nợ với chính gia đình, quê hương. Tôi nợ cả câu hát, lời ru từ thuở ấu thơ để quá nửa đời người vẫn chưa hiểu hết một cõi ân tình.