Lời của bố

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -

Trong mắt tôi từ bấy đến giờ bố vẫn luôn là một người đàn ông kiệm lời và khó gần. Mỗi ngày gia đình chúng tôi cũng ít gặp nhau, nhà neo người nhưng mỗi người lại một cuộc sống riêng và duy chỉ có bữa cơm chiều là lúc cả nhà đông đủ nhất. Mẹ đi theo gánh hàng chợ từ sớm, chỉ về khi muộn để kịp nấu bữa cơm trưa, làm đôi ba lần tôi những tưởng sẽ trễ giờ học buổi chiều. Còn bố thì làm công nhân ở một xưởng gỗ tận Phú Tài, cách nhà cả tiếng đi xe, mỗi sớm đều phải dậy từ khi mặt trời còn chưa tỏ mặt để chờ xe đưa đón cùng các cô chú làm chung trong xóm ra đầu đường đợi xe. Khi tôi dậy để phụ mẹ dọn hàng và chăm em thì bố đã đi làm rồi.

Tôi ít khi nói chuyện với bố vì tôi sợ bố. Đôi mắt bố lúc nào cũng đỏ ngầu và mỗi khi nhìn ai đó thường mang lại cảm giác rất giận dữ. Tuy nhiên, tôi luôn có thể cảm nhận một cách rõ ràng tình thương từ ông. Tôi còn nhớ nhiều lần khi bố đón tôi tan trường, vì ông vốn to cao nên khá nổi bật giữa những phụ huynh đứng chờ, tôi cũng rất vui khi chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy ông ngay. Nhưng khi nhìn bố, đôi mắt của ông luôn làm tôi sợ vì nó luôn có vẻ giận dữ, làm trước hết tôi luôn nghĩ không biết mình đã sai gì. Tuy nhiên, ngay khi vừa thấy tôi, đôi mắt tưởng chừng lúc nào cũng đỏ ngầu ấy lại mang bóng hình của một vầng trăng ngược, tự đôi mắt như biết cười và rất dịu dàng khi nhìn tôi. Khi lớn dần lên tôi mới biết, do vẻ ngoài khá gồ ghề và đáng sợ, lại thêm tính ít nói nên hầu như ai cũng sợ ông, duy chỉ có gia đình lúc nào ông cũng dịu dàng và yêu thương và phải tiếp xúc thật gần mới có thể cảm nhận được.

Bố rất kiệm lời kể cả khi trong nhà, nhưng sự yêu thương của ông không thể giấu được qua hành động. Từ bé, mẹ đã hay nói với tôi phải yêu thương bố thật nhiều vì bố sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc nên bố không biết cách để thể hiện tình yêu thương. Nhưng với gia đình nhỏ này bố đã hy sinh rất nhiều. Mẹ luôn ốm nặng, trước còn xin đi làm được, sau một cơn đột quỵ thì chỉ có thể bán buôn ngoài chợ nhưng luôn có chúng tôi khi nghỉ tiết thì phụ thêm chứ không thể để một mình. Mọi gánh nặng đổ dồn trên vai bố nhưng chưa bao giờ bố than vãn nửa lời. Mỗi khi tôi thấy hiếm hoi bố la mẹ là vì mẹ cứ không chịu nghỉ ngơi sau khi bố đã tan ca làm cả ngày và đang chuẩn bị nấu cơm thay mẹ…

Từ khi còn bé dù luôn mang cảm giác sợ nhưng tôi lại rất thích quấn quýt lấy bố. Cứ lần mò chơi đồ chơi như thế nào rồi lát sau cũng sẽ lại gần bố, có cảm giác sẽ được bố che chở. Hình ảnh qua ánh đèn dầu một chiếc bóng to lớn và một chiếc bóng bé con in hằn trên bức tường vào những ngày mất điện. Bố không nói gì, thường làm những công việc vặt bên cạnh tôi và dường như ông cũng cảm nhận được tôi muốn ở cạnh ông nên thường ông di chuyển qua chỗ nào trong căn nhà nhỏ ông cũng bế thốc tôi qua cùng. Dần dà, cái bóng dáng to lớn ấy không làm tôi sợ nữa mà tôi chỉ có cảm giác như ông là một người anh hùng có thể cõng tôi trên vai và đi đến muôn thế giới.

Khi tôi lớn dần lên vào trung học, nhiều khoản tiền bắt đầu thành hình và những que kem mỗi cuối tuần bố mua cho tôi cũng ít dần thay vào đó tôi thấy gánh nặng cơm áo gạo tiền in hằn rõ bởi những nếp nhăn nơi vầng trán và mái tóc bạc dần của bố. Ông xin chuyển về gần nhà làm, vì sức khỏe mẹ ngày một yếu hơn và ông muốn đỡ đần mẹ. Ông vẫn thế, vẫn kiệm lời nhưng có thể thấy ông cáng đáng hết mọi việc trong nhà, từ nấu cơm, giặt giũ, khi chúng tôi tan học thì chỉ còn đỡ đần thêm chút ít. Dậy sớm trước nhất, ngủ sau cùng nhất.

Tôi lên đại học đi học xa, cũng lo cha mẹ già ở nhà, khi tiễn tôi lên xe, ông cũng chỉ hiếm hoi nói: “Ráng học, ở nhà có bố”. Nhưng tự nhiên tôi lại thấy vừa có sự rưng rưng rung cảm, vừa cảm thấy tin tưởng, cứ như người anh hùng trong tuổi thơ của tôi vẫn còn ở đây, dẫu thời gian đã không buông tha cho tuổi tác của người. Sau ít năm tôi tốt nghiệp, tôi về lại quê làm và mở một công ty nhỏ, khởi nghiệp bao giờ cũng khó khăn nhưng ít ra được ở bên gia đình và có thể chăm sóc cho bố mẹ. Những tưởng là có thể đền đáp được ơn sinh thành nhưng cuối cùng tôi vẫn mãi luôn là một đứa con nhỏ trong mắt bố mẹ…

Tết năm đó, bố tôi đột quỵ, tưởng chừng không qua khỏi. Trong phòng cấp cứu ông không nói gì chỉ nắm tay tôi thật chặt và nước mắt rơi làm tôi rất lo sợ… Ông hôn mê suốt mấy ngày, cũng may nhờ sự cứu chữa kịp thời nên ông đã hồi phục. Nhưng tôi vẫn còn nhớ như in câu đầu tiên mà khi mở mắt tỉnh dậy ông thều thào nói: “Con sắp đến giờ đi làm rồi, con đã chuẩn bị cơm để mang theo chưa?”.

Tin cùng chuyên mục

Sự chia sẻ là là điều ý nghĩa trong hành trình cuộc sống

Khi nào con người mới thực sự “ổn”?

(PLVN) - Người ta thường an ủi nhau rằng: “Mọi việc rồi sẽ qua, mọi chuyện khó khăn rồi sẽ ổn thôi.” Đó là những lời nói đầy hy vọng, mang theo niềm tin rằng thời gian có thể chữa lành tất cả. Nhưng giữa vòng xoay không ngừng của cuộc sống, khi nhìn xung quanh, ta tự hỏi: “Bao giờ thì con người mới thực sự ổn?”

Đọc thêm

Phải mất thứ gì đấy, con người ta mới suy nghĩ lại những sai trái của mình

Ảnh minh hoạ. (Ảnh: internet).
(PLVN) -  Cuộc sống là một hành trình dài đầy những sai lầm và bài học. Nhưng có một sự thật không thể chối cãi: con người ta thường chỉ nhận ra sai lầm của mình khi đã mất đi một điều gì đó quý giá. Dường như, sự mất mát chính là “hồi chuông cảnh tỉnh” mạnh mẽ nhất, buộc chúng ta phải đối diện với chính mình.

Ngày vía Phật A Di Đà là ngày nào?

Ngày vía Phật A Di Đà là ngày nào?
Ngày vía Phật A Di Đà là ngày tưởng nhớ Đức Phật A Di Đà, tác lễ tri ân công đức mà Ngài đã dày công tạo lập Thế giới cực lạc. Hằng năm ngày vía Phật A Di Đà được tổ chức vào ngày 17/11 âm lịch.

Món quà vô giá từ lòng thành

Món quà vô giá từ lòng thành
(PLVN) - Trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng nhận được sự yêu thương, giúp đỡ từ những người xung quanh. Thế nên, khi có ai đó không có quan hệ máu mủ nhưng lại đối xử tốt với bạn, đó chính là điều đáng trân quý nhất.

Người trẻ 'truy tìm' giấc ngủ bình yên

Nhiều người phải chi hàng chục triệu đồng để tìm lại giấc ngủ ngon. (Ảnh minh họa - Nguồn: Tạp chí Mẹ và Con)
(PLVN) - Áp lực học hành, thi cử, công việc, cuộc sống, khiến nhiều người trẻ ngày nay dễ bị mất ngủ sớm. Căn bệnh mất ngủ không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe, mà còn cả tinh thần của giới trẻ. Vì vậy, nhiều người đã chi cả chục đến cả trăm triệu đồng để tìm lại giấc ngủ sâu, yên bình.

Tĩnh lặng trước những lời không hay: Nghệ thuật sống giữa đời xô bồ

Ảnh minh họa
(PLVN) - Trong cuộc sống, không ít lần chúng ta phải đối mặt với những lời không hay, những nhận xét tiêu cực hoặc thậm chí những lời đồn đoán ác ý từ người khác. Những lúc như vậy, phản ứng đầu tiên thường là muốn lên tiếng bảo vệ bản thân, muốn hơn thua, muốn chứng minh mình đúng. Nhưng có lẽ cách hay nhất chính là im lặng.

Chia tay vì những câu nói trong lúc nóng giận

Ảnh minh họa
(PLVN) - Trong cuộc sống, có bao nhiêu mối tình, bao nhiêu mối quan hệ đã kết thúc không phải vì thiếu tình yêu, mà vì những lời nói vô tình thốt ra trong cơn giận dữ? Lời nói, dù không sắc bén như dao kiếm, nhưng lại có sức mạnh tàn phá những gì đẹp đẽ nhất. Điều đau đớn nhất là khi người ta nhận ra, những câu nói ấy không đại diện cho tình cảm thật sự, mà chỉ là sản phẩm của sự mất kiểm soát trong thoáng chốc.

Mở cửa sổ tâm hồn, nhìn ra thế giới rộng lớn

Ảnh minh họa từ internet.
(PLVN) - Trong cuộc sống, sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy bế tắc, tâm trạng trở nên tồi tệ, như thể tất cả mọi thứ đang chống lại mình. Nhưng thay vì chìm đắm trong suy nghĩ tiêu cực rằng bạn chẳng có gì trong tay, hãy thử hỏi bản thân: “Mình đang có gì?” Chắc chắn, bạn sẽ nhận ra rằng mình vẫn còn rất nhiều thứ để trân trọng: sức khỏe, gia đình, những người bạn tốt, hoặc chỉ đơn giản là cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Giới trẻ và hành trình tới thế giới tinh thần lành mạnh

Nhiều bạn trẻ đang trên hành trình xây đắp những giá trị sống tốt lành cho mình và cộng đồng.
(PLVN) - Nếu xây dựng được đời sống tinh thần lành mạnh, một tâm hồn phong phú, người trẻ có thể dễ dàng chống lại những cám dỗ của lối sống nhanh, sống gấp, sống buông thả hiện nay, bảo vệ được chính mình trong một xã hội mà giá trị vật chất đang lên ngôi...

Mở cửa sổ tâm hồn, nhìn ra thế giới rộng lớn

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Trong cuộc sống, sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy bế tắc, tâm trạng trở nên tồi tệ, như thể tất cả mọi thứ đang chống lại mình. Nhưng thay vì chìm đắm trong suy nghĩ tiêu cực rằng bạn chẳng có gì trong tay, hãy thử hỏi bản thân: “Mình đang có gì?” Chắc chắn, bạn sẽ nhận ra rằng mình vẫn còn rất nhiều thứ để trân trọng: sức khỏe, gia đình, những người bạn tốt, hoặc chỉ đơn giản là cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Gặp nhau là duyên, xin hãy trân quý

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Cuộc đời giống như một hành trình dài với vô vàn ngã rẽ. Trên hành trình đó, chúng ta sẽ gặp biết bao người. Có những cuộc gặp gỡ chỉ thoáng qua, nhưng cũng có những mối nhân duyên đi cùng ta một đoạn đường dài. Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời ta đều mang theo một ý nghĩa nhất định, dù ngắn hay dài, dù vui hay buồn.

Giao lưu văn hoá Phật giáo Việt Nam - Nhật Bản tại chùa Tam Chúc

Giao lưu văn hoá Phật giáo Việt Nam - Nhật Bản tại chùa Tam Chúc
(PLVN) -  Ngày 27/11, tại Khu Du lịch Tam Chúc (thị trấn Ba sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam), chùa Tam Chúc tổ chức khai mạc Lễ hội giao lưu Văn hóa Phật giáo Việt Nam – Nhật Bản. Đây là lần đầu tiên chùa Tam Chúc kết hợp với Hội Phật tử Việt Nam tại Nhật Bản thỉnh 12 vị chư tăng Nhật Bản sang Việt Nam đồng tổ chức Phật sự này.

Sống tốt để hoa nở trong tim

Sống tốt để hoa nở trong tim
(PLVN) - Trong cuộc sống, ai cũng có lúc chán nản, buồn bã hay cô đơn. Những cảm xúc tiêu cực này là một phần không thể tránh khỏi. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phản ứng thế nào với những khoảnh khắc ấy.

“Con đường chuyển hóa” - Tu hành là trở về với chính mình

“Con đường chuyển hóa” - Tu hành là trở về với chính mình
(PLVN) - Nếu “Chia sẻ từ trái tim” như một tấm bản đồ giúp ta hiểu được những điều căn bản của đạo Phật, thì “Con đường chuyển hóa” lại giống như một phương tiện giúp mọi người chuyển hóa nỗi khổ niềm đau, đi đến mục đích cuối cùng là tự do và giải thoát.

Ly nước và nỗi buồn

Ly nước và nỗi buồn
(PLVN) - Nỗi buồn trong cuộc sống cũng giống như ly nước. Khi mới chạm đến, chúng ta có thể cảm thấy nó chỉ là một chút vướng bận. Nhưng nếu cứ giữ mãi trong lòng, không buông bỏ, nỗi buồn ấy sẽ ngày càng đè nặng, khiến tâm hồn bạn mệt mỏi, đau đớn hơn.