Libya vẫn chia rẽ và… hỗn loạn
(PLO) - 5 năm trôi qua kể từ khi cuộc nổi dậy chống lại nhà độc tài Muammar Kadhafi nổ ra, nhiều người dân Libya đang mất hy vọng chứng kiến sự quay trở lại của hệ thống pháp luật ở một đất nước bị chia rẽ bởi sự mở rộng thánh chiến.
Tháng trước, IS đã tiến hành các vụ tấn công từ thị trấn Sirte vào các cơ sở hạ tầng dầu mỏ dọc bờ biển của Libya. Trong một báo cáo đưa ra hồi tháng trước, tập đoàn cố vấn Soufan Group cho biết các phần tử thánh chiến đã tồn tại ở Libya dưới thời Kadhafi, song phát triển nhanh chóng trong thời kỳ hỗn loạn kể từ sau khi ông này bị lật đổ.
Báo cáo viết: “Libya có truyền thống thánh chiến bạo lực lâu đời, từ thời chiến tranh Liên Xô –Afghanistan. Sau khi chế độ Kadhafi sụp đổ, các phe phái Hồi giáo bị đàn áp từ lâu đã tìm cách lấp đầy khoảng trống”.
Patrick Hamzaideh - cựu quan chức ngoại giao Pháp từng làm việc tại Libya - cho rằng cuộc can thiệp của phương Tây “có thể sẽ theo hình thức các cuộc ném bom từ trên không”. Ông Hamzaideh cho rằng việc triển khai lực lượng trên bộ là khó có thể xảy ra. Tuy nhiên, ông nói: “Cả hai lựa chọn này đều là ý tưởng tồi. Đây là những biện pháp quân sự không mang tính triệt để”. Trước khi một hành động quân sự được tiến hành, Libya cần một giải pháp chính trị để thống nhất các phe phái đối lập.
Theo ông Hamzaideh: “Nếu không có giải pháp đó thì một cuộc can thiệp quân sự khác của phương Tây sẽ lại đẩy đất nước này vào vòng bất ổn trong ít nhất một thập kỷ tới, với một chính phủ là “con rối” của phương Tây”.
Kể từ khi phe nổi dậy và lực lượng không quân của các nước phương Tây tiến hành lật đổ chế độ của nhà độc tài Muammar Gaddafi năm 2011, Libya luôn thiếu vắng một chính phủ thực sự. Trong bối cảnh hỗn loạn, một nhóm các tay súng nước ngoài, các tay súng trong nước, một số bộ lạc và tàn dư của Nhóm Chiến binh Hồi giáo Libya đã hợp nhất dưới ngọn cờ của IS và giành được chỗ đứng tại đây.
Các phần tử thánh chiến này mới đây đã giành được quyền kiểm soát Sirte - quê hương của ông Gaddafi và là thành phố cảng chiến lược gần các mỏ dầu có thể cung cấp cho chúng nguồn lợi lớn. Và khi một liên minh các lực lượng dân quân Hồi giáo tràn vào Tripoli hồi tháng 8/2014, nước này bắt đầu có hai chính quyền. Đại hội Nhân dân Toàn quốc, một cơ quan lập pháp do người Hồi giáo thống trị, vẫn duy trì ở Tripoli trong khi chính phủ được quốc tế công nhận đã được rời đến phía Đông đất nước.
Theo báo cáo được Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đưa ra hồi tháng trước, cuộc xung đột tại Libya đã khiến 1,9 triệu người cần chăm sóc y tế đặc biệt tại một quốc gia thiếu thuốc men, vắc-xin và các cơ sở y tế chuyên nghiệp.
Kể từ khi sân bay Tripoli bị phá hủy vào mùa hè năm 2014, đã không có bất cứ chuyến bay quốc tế nào đến đây, và có rất ít quốc gia cho phép máy bay của Libya hạ cánh trên đất nước họ. Người Libya muốn đi ra nước ngoài gặp rất nhiều khó khăn để có thể xin được thị thực khi mà hầu hết các phái đoàn ngoại giao nước ngoài đều bị đóng cửa từ 18 tháng nay.
Tuy nhiên, ác mộng lớn nhất đối với người dân thành phố này chính là IS sẽ đánh chiếm Tripoli. “Chúng tôi sống ngày nào biết ngày ấy, nhưng nếu tình hình không tốt lên thì chúng tôi sẽ rời đi. Điều tôi sợ nhất là IS sẽ tới Tripoli”, Florence, một phụ nữ Pháp sống ở Tripoli, có chồng người Libya và có 2 con, cho biết”.
Tuy nhiên, ông Carlino nhấn mạnh rằng ngoài khoảng trống chính trị và an ninh ở Libya thì “những kho dự trữ vũ khí lớn và các vùng biên giới bị lơi lỏng kiểm soát sẽ khiến nước này trở thành điểm trung chuyển chính cho các chiến binh Bắc Phi đang tìm cách đến Syria và Iraq để gia nhập các lực lượng thánh chiến ở đó”.
Còn theo Karim Mezran - chuyên gia về Libya tại Hội đồng Đại Tây Dương, bất kỳ chính phủ nào ở Libya cũng khó có thể “sống sót” nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài. Ông Mezran nói: “Nếu không có sự trợ giúp của các lực lượng quốc tế, chính phủ mới ở Libya sẽ không thể tiến vào được Tripoli”. Và như thế, 5 năm sau sự ra đi của nhà độc tài Muammar Gaddafi, người dân Libya chưa hề nhìn thấy tương lai ổn định hơn cho cuộc sống của mình…

