Lá thư quên gửi

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -  Ngày đó, tôi cứ nghĩ rằng Di thích tôi và vì tôi cũng thích Di nên tôi đã viết cho Di một bức thư… Bức thư mà mãi cho đến giờ tôi vẫn không nhận được câu trả lời…

Tôi gặp lại Di trong một ngày mưa gió thổi se lạnh cắt cả da thịt, cái lạnh của mùa đông, của cái Tết gần kề khiến con người ta vừa cảm thấy có chút lạnh lẽo, vừa lại có chút hân hoan. Kể từ ngày tôi lên phố, đã rất nhiều mùa Tết qua tôi không gặp Di, dẫu nhà chúng tôi chỉ cách nhau có cái bờ rào ở dưới quê và dẫu mùa Tết nào chúng tôi cũng về chung một ngày, đi trên một chuyến xe, nhưng chưa bao giờ chúng tôi nói chuyện lại với nhau.

Bẵng đi năm năm, Di điện thoại cho tôi. Cuộc gọi như xé tan cái không khí lạnh của ngày gần kề Tết, thậm chí ngay khi số điện thoại ấy hiện lên, những con số đã năm năm qua tôi luôn nhìn nhưng không bao giờ nhấn gọi, tôi đã thấy tim rung lên những cảm xúc như lần đầu tiên.

“A lô, là Nam phải không? Di đây. Nam biết quán Góc phố dịu dàng không? Mai tám giờ nhé?”. Cứ thế rồi cúp, chưa vội nhận câu trả lời từ tôi, thậm chí còn không chắc người đầu dây có phải là tôi không. Ấy thế nhưng tôi vẫn cười.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều có nên đến hay không, hay cứ vờ như tôi bận hoặc giả số điện thoại ấy không còn là của tôi nữa. Cứ như là một cuộc gọi vu vơ nào đấy. Nhưng rồi chân lại bước, cứ bước đến địa chỉ mà Di đưa.

Tất cả đều nhộn nhịp, kẻ chở những chậu tắc về nhà, người nườm nượp mua sắm mứt gừng, thậm chí có người còn vác cả mấy đòn bánh tét to tướng trên vai, còn tôi, tôi vẫn cô đơn giữa đường phố đông người, là vì tôi cô đơn giữa đời thôi. Đẩy cửa bước vào, chẳng cần nhìn tôi cũng biết bóng dáng nhỏ thó đang thu gọn trên chiếc ghế bành to tướng ở góc quán là của Di. Hình bóng mà rất lâu tôi vẫn dõi theo chỉ là không hề có chút nào tương tác. Tôi gọi một cốc café đen cho mình rồi tiến lại bàn. Di ngước mắt lên nhìn tôi bật cười:

- Vẫn đen à? Vẫn đẹp trai ra phết đấy. Có điều đẹp lão nhá.

- Đẹp trai hơn cậu là được rồi.

Di vẫn thế, vẫn luôn uống một cốc trà gừng mỗi khi vào quán, tôi vẫn cứ hay trêu.

Di có khẩu vị của người già. Vẫn mái tóc dài đen buông, vẫn ánh mắt lấp lánh nhưng bây giờ phảng phất nét buồn. Người ta nói ánh mắt lúc nào cũng nói lên tất cả, như ngày bé cũng vậy, chỉ cần nhìn ánh mắt Di tôi đã biết rõ cảm xúc của cô và như thấy tôi chực hỏi, Di đã vội cướp lời:

- Năm năm không gặp, giờ bất ngờ đúng không? Cũng chả có gì đâu, Di chỉ muốn Nam chở Di đi mua tắc như ngày trước thôi. Được chứ?

Tôi không nói gì chỉ gật đầu im lặng. Như ngày trước?

***

Tôi và Di lớn lên cùng nhau vì bố mẹ hai đứa là bạn thân. Thậm chí họ thân nhau.

Đến nỗi khi chúng tôi bắt đầu có ý thức cứ mỗi mùa Tết sang khi tôi theo ba mẹ sang nhà Di chúc tết thể nào hai bác bên nhà cũng ghẹo: “Thế là Nam đã thêm một tuổi rồi nhé. Cứ lớn thêm chút nữa rồi bác gả Di cho Nam nhé. Nam chịu không”. Tôi còn nhớ những lúc ấy mặt tôi đỏ ửng cả lên lắc đầu quầy quậy còn Di thể nào cũng ghẹo tôi: “Di là cô dâu của Nam vậy lì xì của Nam, Nam phải cho Di giữ đấy”. Cứ thế chúng tôi lớn lên bên nhau, chưa bao giờ có ý thức rời xa nhau nửa bước.

Năm tôi mười lăm tuổi, tôi được giao nhiệm vụ trọng đại: mua tắc cho nhà tôi và mua cúc cho nhà Di để chưng vào ngày Tết. Mỗi năm chỉ có một mùa Tết nên việc đó đối với một cậu trai mới lớn cứ như niềm tự hào và cứ thế cứ hăm tám Tết, tôi lại đèo Di trên chiếc xe đạp cà tàng đi coi tắc, coi cúc, chọn chọn ra vẻ người lớn lắm rồi nhờ người ta chở về. Việc đó trở thành thói quen, thành thông lệ đến nỗi tôi tiếp tục làm cho đến khi trưởng thành. Tôi và Di đều học đại học trên phố nhưng cứ gần Tết lại về sớm để đi mua cây chưng. Mọi thứ chẳng có gì thay đổi, có khác chăng chỉ là thay vì đèo nhau trên cái xe đạp ngày xưa thì nay đã có thể chở nhau bằng xe máy.

- Năm nay ngược lại đi, mua tắc nhà Di, mua cúc nhà Nam nhé. Mình còn phải mua thêm đường và cân thịt nữa đó Nam. Vậy tối nay Di lại nhà rồi hai nhà nấu bánh chưng hử?

- Thế là năm nay vẫn nấu à? Đến khổ, lại phải canh nồi không được đi chơi.

- Canh với Di mà khổ à?

- Có Di mới khổ, chưa gì mà đã như bà nội trợ tính toán đi chợ đủ thứ rồi kìa. Muốn làm vợ rồi đấy hả?

- Muốn, dù gì cũng đã định làm vợ Nam rồi mà. Từ bé ấy nhé.

Cô bé ấy cười, còn tôi thì ngượng đỏ mặt, đó là mùa Tết của chúng tôi những năm tháng đó… Rồi chúng tôi tốt nghiệp, cũng là lúc tôi quyết định tỏ tình với Di. Lúc tỏ tình cũng là lúc tôi phải phân vân giữa hai cơ hội việc làm, ở lại quê hay đi về Bắc, lúc đó sẽ rất xa Di. Vì thế tôi viết thư cho Di, bảo rằng tôi sẽ đợi cô ấy, nếu cô ấy đồng ý lời tỏ tình của tôi thì hãy đến quán quen chúng tôi vẫn hay ngồi. Còn không thì… Tôi đã nhờ thằng bạn thân của mình đem đi gửi cô ấy vì nếu tôi trực tiếp gửi thể nào Di cũng sẽ cười tôi: “Ngày nào cũng gặp mà còn vẽ vời viết thư”.

Thế nhưng cả ngày hôm đó, Di đã không đến, đã không đến cô ấy cũng không hồi âm. Thậm chí ngày hôm sau gặp nhau cô ấy còn lảng tránh tôi. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, đó là chiều hăm tám Tết. Và cũng từ lúc đó tôi vác balo đi xa, cũng từ lúc đó không còn hăm tám Tết nào chúng tôi cùng nhau đi mua tắc nữa.

Tôi tiễn Di về tới tận nhà rồi nhấc máy gọi thằng bạn thân: “Hôm nay tao gặp Di”. Nó và tôi nói chuyện rất lâu vì nó là đứa biết rõ chuyện của chúng tôi nhất. Cuối cùng, với vẻ hơi dè chừng, nó đã nói với tôi:

“Có việc này tao muốn xin lỗi mày. Cái bức thư năm năm trước mày nhờ tao gửi đó nhớ không? Ngày đó, tao đã quên gửi Di, tao nhét trong túi, mẹ tao không biết nên đã giặt mất. Tao thấy có lỗi lắm nên không nói với mày. Mà ngày hôm sau cái Di cũng nhờ tao gửi mày bức thư mà thấy nhắc tới thì mày giận nên tao không đưa. Nghĩ đi nghĩ lại tao cứ ăn năn mãi nên giờ mới nói, không biết phải do bức thư đó mà mày và cái Di không gặp nhau không?”. Tôi chạy như bay qua nhà thằng bạn để nó kể rõ đầu đuôi, và nhận lấy lá thư của Di từ năm năm trước mà giờ mới được nhận.

Trong thư viết: “Di thích Nam, nếu thích Di thì hãy qua chở Di đi mua tắc nhé? Còn im lặng thì tự Di hiểu rồi”. Trời ạ, cái thằng! Đã lỡ mất tình cảm của chúng tôi từ năm năm trước, liệu bây giờ có còn kịp không nhỉ, phải chạy qua nhà Di ngay thôi. Hôm nay, hình như là hăm tám Tết?

Tin cùng chuyên mục

Đọc thêm

Cây pằng nảng trong thị trấn

Ảnh minh họa
(PLVN) - Mỗi mùa xuân đến, nhìn những bông pằng nảng, Mảy lại nhớ tiếc thời con gái non dại như nụ hoa chưa hé, mà qua nhanh hơn cả một cơn gió tháng Giêng.

Ping - Giải cứu Vườn Địa đàng

Ping - Giải cứu Vườn Địa đàng
(PLVN) - Cuốn sách “Ping - Giải cứu Vườn Địa đàng” của tác giả Stuart Avery Gold là câu chuyện thú vị, hấp dẫn về hành trình của chú ếch Ping vượt khỏi ao tù, ra biển lớn, giải cứu Vườn Địa đàng.

Cô gái nhà bên

Ảnh minh họa
(PLVN) -  Hôm nay, cô gái hàng xóm chuyển đi. Vậy là, tôi sẽ không được nhìn thấy bóng dáng của cô nữa. Rồi sớm thôi, cũng chẳng còn những bức phác thảo vẽ vội mỗi sáng hay những tối muộn dõi theo cô trên con đường nhập nhòe ánh đèn.

Đông không lạnh

Truyện ngắn Tiết Thị Minh Hà
(PLVN) -  Chị một mình co ro trong gian nhà trọ tạm bợ của người dân sống gần khu trại giam. Chỉ một cái chăn đơn mỏng manh với chiếc chiếu trải lên ổ rơm, bình thường chắc chị không chịu nổi bởi từ bé chị đã rất sợ mùa đông, sợ những cơn gió rét buốt đến tím người. Nhưng hôm nay, chị không còn sợ nữa, vì trong kia, con của chị đang cô đơn trong tâm trạng của những kẻ tù tội.

Bình đẳng giới ở nơi làm việc

Ảnh minh họa. Nguồn Internet.
(PLVN) -Đó là tiêu đề cuốn sách sẽ được giới thiệu tại Phố Sách Hà Nội, phố 19/12, Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm, Hà Nội vào ngày 19/3 tới đây.

Em đi tìm em

Ảnh minh họa - Internet
(PLVN) -  Em đã từng thắc mắc, có phải đàn ông không yêu cũng sex? Và tự thấy đau khi tìm ra câu trả lời. Và thấy đau hơn nữa, khi tuyệt vọng đi tìm mình - người đàn bà được yêu.

Di sản cuối cùng của Carl Gustav Jung

Di sản cuối cùng của Carl Gustav Jung
(PLVN) -  Gần đây sách về chủ đề tâm lý học đang thu hút được sự quan tâm của rất nhiều độc giả. Ra mắt chưa được bao lâu, nhưng “Con người và biểu tượng” của Carl Jung đang là một trong những cuốn sách phi hư cấu bán chạy nhất của Nhã Nam.

Cuộc cách tân về tư tưởng để xây dựng nền văn hóa mới

Cuộc cách tân về tư tưởng để xây dựng nền văn hóa mới
(PLVN) - “Một nền văn hóa mới” - cuốn sách mang tên hai tác giả Nguyễn Hữu Đang và Nguyễn Đình Thi do Hội Văn hóa Cứu quốc Việt Nam trong Mặt trận Việt Minh xuất bản tại Hà Nội năm 1945, được đánh giá là một cuộc cách tân về tư tưởng để xây dựng nền văn hoá mới sau gần thế kỷ nô lệ thực dân Pháp. Di sản đồ sộ đó đến bây giờ vẫn còn nguyên giá trị.

Cho những lời hồi đáp

Cho những lời hồi đáp
(PLVN) - Cơn mưa buông lơi giữa thành phố Huế, bọc những mái nhà trong màu xám u ám. Huế mưa, buồn và dai dẳng như khúc bi ca của người thiếu nữ chờ chồng.

Ngàn câu chuyện của một thời Ông Tạ…

Ngàn câu chuyện của một thời Ông Tạ…
(PLVN) - Nếu “Sài Gòn một thuở - Dân Ông Tạ đó!” tập 1 phác họa toàn cảnh về vùng đất và một số nhân vật đã, đang và từng sống nơi đây, thì với “Sài Gòn một thuở - Dân Ông Tạ đó!” tập 2, có lẽ bạn đọc sẽ phải sững sờ trước hình ảnh từng cung đường, lối ngõ, hẻm hóc… của một góc nhỏ Sài Gòn - Gia Định xưa, nơi mà khu vực trung tâm là ngã ba Ông Tạ, chợ Ông Tạ, cầu Ông Tạ…

Người lính và tiếng vọng đèo Khau Chia

Người lính và tiếng vọng đèo Khau Chia
(PLVN) - “Có bao nhiêu đồng đội xưa không ngủ được đêm nay?/Đêm của bốn mươi năm về trước/Súng giương lê giữ chốt biên thùy/Bàn tay vuốt mắt cho người bạn hy sinh”... Đó là một đoạn trích bài Đêm trắng 17 tháng 2 trong sách T iếng vọng đèo Khau Chỉa của Nguyễn Thái Long.

Ăn xổi

HÌnh minh họa
(PLVN) - Đoàn thanh, kiểm tra kết luận, vợ chồng Lý Văn Thênh sản xuất, kinh doanh cám công nghiệp bất hợp pháp, không đăng ký, không đóng thuế, còn làm hàng nhái, hàng giả, nhất là trong cám có chất tạo nạc Salbuttamol và Clen buta rol bị cấm từ lâu. Vợ đau đớn khóc rưng rức như con lợn con bị cắt đuôi

“Sống” là cánh cửa mở ra mọi khả thể

“Sống” là cánh cửa mở ra mọi khả thể
(PLVN) -  “Ta không cần phải làm tất cả, để có thể trở thành tất cả, bởi lẽ tự bản thân ta đã là vô hạn rồi. Chừng nào ta còn sống trên đời thì chừng đó ta sẽ luôn mang trong mình một tương lai ẩn chứa vô vàn tiềm năng.” – trích Thư viện nửa đêm của Matt Haig.

Hình bóng của Xuân

Ảnh minh họa
(PLVN) - Bến Lạc Long luống tuổi từ lâu đã trở thành bến xuân, bình dị, lặng thầm.

Cội mai trắng

Ảnh minh họa.
(PLVN) -  Cha tôi vẫn gọi vườn của mình là “ngôi vườn ký ức”. Giữa cuộc sống bộn bề, đô thị hóa nhiều nếp nhà cổ của làng đã sụm ngã, nhiều vườn hoa biến mất nhường cho nhà bê tông cốt thép, thì nếp nhà có tuổi đời gấp ba tuổi cha cùng với vườn hoa là một đặc sản của cuộc đời.