Thành dị nhân không có tay sau một tai nạn
Sinh ra là cậu bé dễ thương, lành lặn và từng có một tuổi thơ êm đẹp. Thế nhưng một tai nạn vào năm lên 7 đã khiến Abdul Qadir Indori mất đi cả 2 cánh tay. Theo đó, vào tháng 5/2014, Abdul Qadir Indori đến Mulla Colony, Berasia Bhopal để tận hưởng kỳ nghỉ hè ở nhà người thân. Thời gian ở đây, trong một lần lên sân thượng, cậu bé vô tình chạm vào đường dây điện cao thế và bị thương nặng ở 2 tay.
Mặc dù gia đình đã đưa em tới bệnh viện ở Mumbai để điều trị trong mấy tháng trời nhưng vì vết thương bị nhiễm trùng nặng nên các bác sĩ đã quyết định cắt bỏ cả hai tay để giữ lại mạng sống cho em. Việc đứa con bé bỏng bị mất cả 2 tay cùng một lúc là cú sốc quá lớn đối với cha mẹ Abdul Qadir. Họ suy sụp vì lo lắng cho tương lai của em. Rồi đây tương lai của em sẽ ra sao, em còn quá nhỏ để đối diện với sự thật, em chỉ mới bắt đầu đi học, liệu rằng bạn bè có cười chê, người đời có thương hại và em sẽ làm sao để vượt qua nó?
Abdul Qadir và cha |
Cha mẹ Abdul Qadir cũng từng nghĩ đến việc lắp cánh tay giả cho con... Tuy nhiên, trái với dự đoán, ông Hussain Indori, cha của Abdul Qadir liên tục nhận được sự động viên của bà con, hàng xóm và bạn bè. Ai cũng nói, rồi cậu bé sẽ tự làm chủ tương lai của mình. Ông Hussain Indori chia sẻ: “Khi thằng bé mất đi cả 2 cánh tay, chúng tôi lo lắng vô cùng, nhưng mọi người bảo chắc chắn thằng bé sẽ làm được điều gì đó cho tương lai của mình...
Nhờ những lời động viên này mà chúng tôi bình tĩnh lại và có suy nghĩ tích cực hơn. Chúng tôi không bao giờ coi cháu là người khuyết tật cũng như để cháu nghĩ mình là đứa trẻ tật nguyền”. Lúc biết mình bị mất 2 tay, Abdul Qadir mới chỉ 7 tuổi nên có lẽ những cảm nhận về nỗi đau, sự mất mát cũng nhanh chóng qua đi, mặc dù em cho biết mình cũng có đôi chút lo lắng. Nhưng nhờ sự yêu thương, chăm sóc của gia đình và sự động viên của cha là động lực giúp em vượt qua tất cả. Em nói: “Thời gian đó em trở nên lo lắng. Nhưng cha đã nói với em rằng nếu con không có tay, con vẫn có thể làm mọi thứ bằng chân”.
Từ niềm đam mê bơi lội, Abdul Qadir đã nỗ lực luyện tập và bơi giỏi như rái cá |
Nghe lời cha, kể từ đó Abdul Qadir bắt đầu biến đôi chân chỉ biết đi, biết chạy nhảy của mình thành đôi tay khéo léo. Từ đó cậu bé sử dụng chúng để làm hết thảy mọi việc như một người bình thường từ việc học những kỹ năng trong cuộc sống hàng ngày như mở cửa nhà, hay sử dụng điện thoại, laptop đến việc đạp xe, chơi bóng đá, viết chữ...thậm chí là bơi lội. Thương Abdul Qadir bao nhiêu lại càng nể phục mẹ cha của cậu bé bấy nhiêu. Chính họ đã có cái nhìn thấu đáo, giúp con cái vượt qua giông bão của cuộc đời. Nhiều bậc phụ huynh khi thấy con không lành lặn đành nhẫn tâm bỏ rơi, có người chán nản buông xuôi. Vậy là chính họ, tự chấp nhận thất bại trước tiên, khiến đứa trẻ cũng bị ảnh hưởng tâm lý rất nhiều.
Trong khi cuộc đời, chẳng ai nói trước được điều gì, đến tuổi 70 chưa chắc đã vẹn toàn. Vậy thì sao không có cái nhìn tích cực và lạc quan hơn, như gia đình của cậu bé Abdul Qadir, không bao giờ tuyệt vọng và buông xuôi. Khó khăn cỡ nào cũng tìm cách giải quyết. Bởi đôi lúc, chỉ cần còn sống là đủ hạnh phúc rồi và người khuyết tật chỉ kém may mắn chút thôi, còn lại thì họ vẫn là những con người rất đỗi bình thường, thậm chí là phi thường hơn cả chúng ta nữa.
Niềm đam mê bơi lội
Abdul Qadir còn nhỏ mà ý chí thật kiên cường, mạnh mẽ và trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Có lẽ, khó khăn cuộc đời không hẳn là vận xui bởi nếu chúng ta biết vượt qua nó, để thấy sức sống của bản thân mãnh liệt tới cỡ nào. Trở thành một vận động viên bơi lội vốn không phải là điều đơn giản, ngoài năng khiếu còn cần cả một quá trình miệt mài luyện tập không ngừng. Vậy mà Abdul Qadir lại có thể làm được điều đó chỉ với đôi bàn chân. Nhờ đam mê, cậu bé giàu nghị lực đã vượt qua tất cả. Với những đứa trẻ bình thường, việc học bơi thật đơn giản và dễ dàng.
Dưới sự hướng dẫn của thầy cô chỉ dạy, chỉ cần vài buổi là chúng có thể bơi được. Nhưng với Abdul Qadir thì không phải vậy. Với bơi lội, em có một niềm đam mê mãnh liệt và chính niềm đam mê này đã giúp em vượt qua những trở ngại ban đầu khi học bơi vì thiếu cả 2 tay. Mặc dù gặp không ít khó khăn, tuy nhiên, mỗi khi được xuống nước, cậu bé luôn tỏ ra thoải mái, phấn chấn và thích thú. Và giờ đây, Abdul Qadir không chỉ biết bơi mà còn bơi nhanh không thua gì các bạn bình thường, thậm chí còn giỏi hơn rất nhiều. Không những thế cậu bé còn được đi thi đấu ở các quốc gia. Abdul Qadir đã giành được nhiều huy chương vàng và bạc cấp quốc gia ở môn bơi lội.
Abdul Qadir say mê luyện tập thể lực |
Cụ thể cậu bé Abdul Qadir Indori đến từ Ratlam, Ấn Độ đã giành được một Huy chương vàng, một huy chương bạc quốc gia về bơi lội vào năm 2015 và 2 huy chương vàng, 1 huy chương bạc bơi lội trong Thế vận hội Paralympic quốc gia 2017. Ước mơ của Abdul Qadir có thể trở thành hiện thực khi em từng 3 lần đoạt giải vô địch bơi lội quốc gia. Hiện em đang nỗ lực tập luyện để chuẩn bị tham gia Thế vận hội mùa hè 2024 dành cho người khuyết tật tại Paris với quyết tâm giành huy chương vàng cho Ấn Độ.
Trong một sự kiện của Ủy ban Bảo vệ Quyền Trẻ em và Tầm nhìn Thế giới của Ấn Độ tổ chức, Abdul Qadir đã được mời làm khách mời, Bộ trưởng Bộ Quản lý Nhà nước Ấn Độ, ông Singh Singh Arya, phát biểu: “Thật tốt khi thấy những người khuyết tật có ý chí vươn lên mạnh mẽ. Ở mỗi cuộc thi, bất kỳ người nào chiến thắng cũng mang lại vinh quang cho đất nước và bất cứ khi nào anh ta khoác trên mình lá cờ của đất nước, anh ta sẽ làm cho quốc gia tự hào”.
Rõ ràng để có được cuộc sống bình thường khi cơ thể khiếm khuyết, cậu bé Abdul Qadir đã phải nỗ lực không ngừng. Việc không ngừng rèn luyện bản thân cho em sức mạnh vô song để tìm thấy niềm vui, niềm hạnh phúc cũng như sự thành công khiến người khác phải trầm trồ, ngưỡng mộ. Abdul Qadir chính là một tấm gương về nghị lực, là nguồn cảm hứng và sức mạnh cho không chỉ những người khuyết tật nói riêng mà cho tất cả mọi người nói chung. Dù em không có tay để chạm vào người khác nhưng nghị lực vươn lên và thái độ sống tích cực của em đã chạm vào làm rung động trái tim của hết thảy mọi người.