“Hòa bình không bao giờ là điều hiển nhiên”

Người Việt Nam đều rất yêu hòa bình và luôn sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nền hòa bình ấy. (Nguồn: QĐND)
Người Việt Nam đều rất yêu hòa bình và luôn sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nền hòa bình ấy. (Nguồn: QĐND)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Câu nói này không phải đến bây giờ, khi đất nước kỷ niệm 50 năm ngày thống nhất, tôi mới được nghe. Tôi đã lớn lên cùng câu dặn dò khắc cốt ghi tâm này: “Hòa bình không bao giờ là điều hiển nhiên, con nhé!”.

Là đứa con của một gia đình có cha mẹ là cán bộ miền Nam tập kết, tôi đã từng nghe kể những câu chuyện về ngày ra Bắc, cha rưng rưng giơ hai ngón tay hẹn với bà nội tôi rằng 2 năm nữa sẽ trở về, mẹ gửi lại bà ngoại cho người em cũng với lời hẹn 2 năm gặp lại. Nhưng rồi ước mơ hòa bình đã bị lật lọng, 2 năm đã thành hơn 20 năm đằng đẵng, xa ngái. Để mỗi đêm giao thừa trên đất Bắc, cha mẹ tôi rưng rưng hướng về miền Nam thương nhớ, đau đáu nỗi niềm liệu có còn gặp lại được người thân. Để ngày 30/4/1975 khi cả đất nước vỡ òa tin chiến thắng, thì cha mẹ tôi cũng vỡ òa nước mắt mừng vui khi ngày trở về quê hương miền Nam yêu dấu đã đến rất gần.

Gia đình tôi cũng như nhiều gia đình người Việt Nam khác, chiến tranh đã hằn sâu trong từng xúc cảm, từ nỗi buồn ly tán, cơn đau mất mát và cho đến ngày hôm nay vẫn là sự khắc khoải tìm người. “Đi tìm nhau suốt chiều dài đất nước/Đi tìm nhau giữa hai đầu trận đánh/Đi tìm nhau, đi mãi mãi không về/Hồn thiêng sông núi tạc nên tượng đài”(1). Một người chú của tôi đã mãi mãi nằm lại đâu đó nơi chiến trường và những người mong chờ ngày chú “trở lại” với quê hương cũng đã dần dần không còn đợi được nữa…

***

Những ngày này, không riêng gì gia đình tôi, mà ở cả ba miền đất nước, tràn ngập những hoài niệm và niềm vui đan xen. Với người Hà Nội, ngày thống nhất đất nước không chỉ là một ngày lễ lớn, mà là khoảnh khắc để sống lại tinh thần yêu nước trầm lặng, sâu sắc và kiêu hãnh. Một cựu chiến binh từng trực tiếp tham gia Chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử, bùi ngùi chia sẻ: “Khi nghe tin giải phóng, chúng tôi khóc mà không nói được lời nào. Đất nước liền một dải, là ước mơ mà cả một thế hệ đã sống và ngã xuống vì nó”.

Huế - vùng đất cố đô đón ngày thống nhất bằng những tiếng chuông chùa, lễ thả hoa đăng trên sông Hương và cả những câu hò nhẹ ru lòng người. “Ngày ấy, Huế như vỡ òa. Người dân tràn ra đường, cầm cờ đỏ, nước mắt giàn giụa. Hòa bình đến sau bao năm chịu đựng chia cắt, mất mát”, ký ức này nào có thể quên trong lòng mỗi người dân Huế.

Không đâu cảm nhận rõ rệt không khí của ngày 30/4 như tại thành phố mang tên Bác, nơi từng là điểm kết thúc của chiến dịch lịch sử và khởi đầu cho một kỷ nguyên mới. “Mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh quang vinh/Ôi hạnh phúc biết bao bao năm vẫn đợi chờ/Mà niềm vui như đến bất ngờ/Ngày đi như trong đêm mơ/Tuổi lớn rồi mà như ngây thơ/Ôi ta đang đi đi giữa rừng hoa/Hay ta đi giữa rừng cờ”(2).

Mỗi năm cứ vào dịp tháng 4, những tuyến phố chính như Lê Duẩn, Nguyễn Huệ, Đồng Khởi… lại rợp cờ đỏ, ánh đèn, tiếng nhạc vang lên từ loa phát thanh, như một lời nhắc nhớ không quên. Lễ kỷ niệm không hề là hình thức, mà là những lát cắt sống động cho một ký ức tập thể, như lời sẻ chia của một công dân trẻ của thành phố: “30/4 với tôi vừa là ngày lễ, vừa là ngày biết ơn, là ngày cả nhà sum vầy, vừa xem phim tài liệu về chiến tranh, vừa kể cho con nghe về ông nội từng là biệt động Sài Gòn”.

Có thể nói dù ở Hà Nội, Huế, hay TP HCM - dù là thế hệ chiến binh, thế hệ hòa bình hay công dân số - thì ngày 30/4 vẫn là một ngày không thể thiếu trong mạch sống tinh thần người Việt. Bởi đó là niềm tự hào về một dân tộc đã vượt qua chiến tranh, là lòng biết ơn với những người đã ngã xuống, là sự tỉnh thức để trân trọng hơn hòa bình hôm nay. Và là lời hứa thầm lặng rằng: thế hệ sau sẽ tiếp nối xứng đáng. “Ngày 30/4 không chỉ là sự kiện lịch sử. Đó là cảm xúc. Là máu thịt. Là sự đoàn viên của một dân tộc từng chịu chia cắt”, một nhà sử học người Huế đã từng chia sẻ.

***

Tôi biết đọc từ rất sớm khi còn chưa đến trường. Cô giáo dạy đọc của tôi là mẹ tôi. Cuốn truyện tranh đầu đời tôi tự đọc, mà đến giờ tôi vẫn nhớ mang tên: “Người cập rằng hầm xay lúa”. Còn nhỏ nên nhìn bức tranh mô tả tên cai ngục dùng roi đánh đập những tù nhân gầy gò đến tóe máu thịt da, tôi rất sợ, thường bỏ qua không đọc những trang đó. Nhưng mẹ nghiêm khắc yêu cầu tôi đọc hết cuốn truyện. Có một buổi sáng, mẹ đã đánh tôi một roi vì tội cãi lời.

Tối hai mẹ con nằm thủ thỉ với nhau trên chiếc phản kê ngoài hiên phủ đầy ánh trăng, mẹ vuốt tóc tôi: “Sáng nay mẹ đánh con có đau không? Con có biết vì sao mẹ đánh con không?”. Tất nhiên đứa trẻ là tôi lúc đó làm sao hiểu ý nghĩ sâu xa của người lớn, ngoài chuyện mình không nghe lời. “Mẹ đánh con vì cuốn truyện đó rất hay, mẹ muốn con đọc hết, không bỏ qua trang nào, để rồi dần dần con sẽ hiểu về công lao của những người anh hùng, để mẹ con mình có cuộc sống yên bình hôm nay. Con nên biết đạo hiếu là đạo làm người, nhưng chỉ hiếu với mẹ cha chưa đủ. Hiếu lễ với đất nước, với nguồn cội, đó chính là đạo nhà của người Việt”. Lúc đó, vì còn quá nhỏ nên tôi chưa thể hiểu hết lời mẹ nói. Chỉ biết rằng, sau đó tôi đã thuộc lòng cuốn truyện tranh và không còn khiếp sợ những hình ảnh trong đó nữa.

Khi lớn lên, học lịch sử đất nước, hiểu thêm về Chủ tịch Tôn Đức Thắng, về hầm xay lúa nơi địa ngục trần gian Côn Đảo và khi có dịp đặt chân lên Côn Đảo tôi hiểu ra những lời mẹ nói với tôi năm nào dưới ánh trăng đêm. Ở Côn Đảo, trên những bức tường rêu phong, những mầm cây xanh đang tiếp tục đâm chồi như khẳng định khát vọng tự do, sức mạnh trường tồn dân tộc Việt.

***

Hòa bình không bao giờ là điều hiển nhiên. Ngày hôm nay, khi thế giới vẫn còn những vùng đất chìm trong chiến sự, mỗi người Việt càng hiểu rõ hòa bình là giá trị thiêng liêng cần gìn giữ bằng trí tuệ, lòng nhân ái và tinh thần đoàn kết.

Người Việt Nam đều rất yêu hòa bình và luôn sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nền hòa bình ấy. Ngày 30/4 là một dịp để không chỉ nhớ lại quá khứ, mà còn là lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng: hòa bình không phải là món quà được tặng, mà là thành quả được giữ gìn; là dịp để soi sáng tương lai - một tương lai nơi mỗi con người đang sống đều biết trân trọng lịch sử, giữ gìn độc lập dân tộc và chung tay phát triển đất nước hùng cường. Hòa bình là ước mơ của người đã mất. Trách nhiệm của người đang sống là giữ lấy và làm cho nó đẹp hơn.

Cách đây 50 năm, chuyến tàu đầu tiên của tự do, của thống nhất đất nước từ đất liền ra Côn Đảo đã được giải phóng, hỏi Côn Đảo cần gì. Rằng, Côn Đảo cần tấm ảnh Bác Hồ. Năm 2025, hỏi công dân trẻ của Côn Đảo, Phú Quốc, Trường Sa, Lý Sơn… rằng mong muốn điều gì nhất. Mong một lần về thăm lăng Bác, một lần đứng chào lá cờ Tổ quốc tung bay trên Quảng trường Ba Đình lộng gió. Đạo hiếu - đạo nhà mà mẹ tôi đã dạy và của người Việt Nam là vậy!

(1) Lời ca khúc “Miền xa thẳm” của nhạc sĩ Đức Trịnh.

(2) Lời ca khúc “Mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh” của nhạc sĩ Xuân Hồng.

Tin cùng chuyên mục

Mùa rưng rức đỏ

Mùa rưng rức đỏ

(PLVN) - Khi ông về đến thành phố đã là giữa đêm. Gió tháng ba hấp lên da thịt ông cái nóng còn sót lại của ngày. Người ta cứ nói thành phố này chỉ hai mùa mưa nắng. Nhưng, ông tin đâu đó, lẫn trong gió, trong mây, trong cỏ cây và cả lòng phố này, vẫn còn có một mùa nào đó thúc giục con người ta tìm đến nơi đây.

Đọc thêm

Chuyện đã qua

Chuyện đã qua
(PLVN) - Cuộc sống của xóm Gò thật sự bắt đầu vào lúc trời xẩm tối. Cơm nước xong xuôi, họ dắt díu nhau đến vuông sân nhà chị Nữ, như điểm hẹn thường ngày, rôm rả chuyện trò. Xóm Gò là lãnh địa xa khu dân cư với những cuộc đời như ngã rẽ dòng sông.

Sông lụa

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu ven con sông quê êm đềm. Say trăng nên sông lênh loáng. Sông đa tình. Sông thả tóc phơi trăng. Mềm mại. Lả lơi.

Nhắm mắt chờ mùa hè

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Gần đây, thời tiết miền Bắc rất thất thường, hôm nóng, hôm lạnh như một cô gái mới lớn đỏng đảnh hay hờn dỗi. Có những hôm sáng đến, tôi còn phong phanh chiếc áo cộc, nhấm nháp cốc trà vải mát lạnh, vậy mà chiều tối đã co rúm trong đống áo khoác lùng bùng, ôm chặt ly ca cao nóng bốc khói.

Rể quý

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chíu chíu. Giật. Bũm. Trượt rồi...! Tôi gào bỏng họng. Không được cá, thế mà vẫn vui. Ha ha. Từ sớm những gã mê câu đã í ới hẹn nhau. Khu đồng đất thênh thang. Quán cà phê mọc lên đủ ôm chứa những gã đàn ông nhàn rỗi, thích lối sống thảnh thơi.

Nhà dì ba

Nhà dì ba
(PLVN) - Chung mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ sau một chuyến họ bươn chải nơi biển khơi. Từ bấy nó sống chung với dì ba, là chị của mẹ cùng với các anh chị em con của dì lúc mới lên mười. Dì thương nó như cách nó còn nhớ trong tiềm thức về tình thương của mẹ, dì cũng chưa bao giờ làm nó cảm nhận ranh giới trong tình cảm qua cách dì đối xử với nó và với các con của dì.

Nghệ thuật tái chế - Hơi thở mới từ những điều cũ

Triển lãm “Chạm một nét hoa” lan tỏa ý nghĩa sử dụng vật liệu tái chế trong hội họa. (Ảnh: VOV1)
(PLVN) - Khi lối sống xanh lên ngôi cũng là lúc nghệ thuật tái chế ngày càng hiện diện rõ nét trong đời sống văn hóa. Từ những tác phẩm đơn lẻ, nghệ thuật tái chế đã dần trở thành một xu hướng có sức lan tỏa mạnh mẽ, không chỉ tôn vinh vẻ đẹp sáng tạo mà còn “thổi hồn” vào những vật liệu cũ bị lãng quên, mang đến cho chúng một hơi thở mới đầy ý nghĩa.

Điều kỳ diệu

Ảnh minh họa. (Nguồn: internet)
(PLVN) - Cô gái tóc dài với mùi nước hoa ấn tượng, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, bên trái là chiếc đồng hồ Odo 36.10. Tôi thường đặt bình hoa nhỏ cách điệu, cắm một bông hồng nhung duyên dáng ở đó. Lúc tôi mang cà phê đến, cô gái nở một nụ cười và khen cà phê ngon. Ánh mắt cô đằm thắm hơn khi tôi khen cô thật đẹp. Cô ngắm thế giới của tôi kỹ hơn.

Cho những mùa xuân ở lại

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - Ngày nhỏ, tôi tin những nụ, những chồi xanh kia chính là những đứa trẻ ngủ quên, một sáng giật mình thức giấc vì phải đi học giống hệt như mình. Nhưng, thay vì đến trường, lớp học của những non tơ ấy diễn ra ngay trong mảnh vườn, trong khu đồi vắng và bão gió, nắng mưa chính là những bài học đầu đời…

Tôn vinh 80 năm Truyền thống Công an Nhân dân qua Trại sáng tác Văn học nghệ thuật 2025

Quang cảnh lễ khai mạc.
(PLVN) -  Ngày 27/3, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc Trại sáng tác Văn học nghệ thuật chủ đề “80 năm Truyền thống Công an Nhân dân và quê hương Quảng Trị anh hùng” năm 2025, hướng tới chào mừng kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống lực lượng Công an Nhân dân (CAND) 19/8 (1945-2025).

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước
(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.