Tôi gọi cho diễn viên Hiệp “gà”, anh hẹn sẽ gặp nhau “tờ mờ trưa” ở Highland Coffee, Nhà hát Lớn (Hà Nội) vào ngày mai. Tôi cười… vỡ điện thoại vì nghe thấy một khái niệm thời gian mới của anh. Giọng nói the thé cao vút chẳng lẫn vào đâu của danh hài đất Bắc vẫn giữ nguyên trạng thái vào ngày hôm sau, khi anh càu nhàu với tôi trong điện thoại: “Tờ mờ trưa mà sao sớm thế”.
Rồi Hiệp “gà” đến, vừa đi vừa cầm chùm nhãn, tí tách bóc vỏ ăn ngon lành. Anh gọi phục vụ bàn mang cho một lon bia Hà Nội và uống khi bắt đầu cuộc trò chuyện cùng tôi. Nhưng lạ một điều, bia không làm cho giọng anh bốc lên, câu chuyện càng lúc càng chùng xuống. Anh bảo: “Cuộc hôn nhân của tôi lại tan vỡ rồi”.
Tôi chưa bao giờ có ý định bỏ người vợ nào
Cuộc sống của anh bây giờ thế nào?
Vẫn chưa bình an. Tôi vẫn chưa cảm thấy mình làm tốt mọi vai trò. Nhưng khi nhận lời để có cuộc gặp này, ít nhất tôi đã đi qua được tâm bão, đã lấy lại chút thăng bằng.
Tôi nghe như có giông tố lại nổi lên trong cuộc sống mới của anh?
Nói thật là… cuộc hôn nhân ấy đã tan vỡ (ngửa mặt lên, đặt tay lên ngực, hất tóc sang bên). Có lẽ nhiều người sẽ bất ngờ lắm, nói ra chỉ một câu thôi nhưng tôi nghĩ rằng cần phải vài tiếng “giải trình” thì người ngoài mới có thể thông cảm được. Chị là người đầu tiên tôi phát ngôn thẳng thắn, vợ đã chuyển về nhà ngoại ở cách đây mấy tháng rồi. Mọi thứ quá nhanh, đổ vỡ quá bất ngờ, đối với bản thân đến bây giờ tôi vẫn chưa bình thường được.
Ai là người đưa ra quyết định đáng buồn này, anh hay vợ anh?
Tôi chưa bao giờ có ý định bỏ một người vợ nào hết, toàn người ta bỏ mình đi thôi. Trong cuộc hôn nhân đầu tiên, Quý là người chủ động đưa đơn ra tòa, cả ba lần tòa án gọi, Quý đều là người đến trước. Còn cuộc hôn nhân thứ hai với Trang, chúng tôi chưa đăng ký, mới chỉ làm đám cưới.
Gia đình hạnh phúc của Hiệp gà khi trước |
Nguyên nhân là gì thế anh?
Nguyên nhân à? Là hiểu lầm. Cả hai cô, cô nào cũng do hiểu lầm cả. Mà tôi cũng có lỗi, tôi đã nói dối. Nhưng nói dối là chuyện bình thường trong một gia đình chứ, đôi khi vì quá sợ mất đi một người mình cần ở bên cạnh, mình đã nói dối những điều rất vớ vẩn.
Nếu chỉ vì hiểu lầm, anh có thể giải thích với cô ấy chứ? Anh có làm gì níu kéo lại cuộc hôn nhân này không?
Khi tôi không đúng và đã cố gắng hết sức (cố gắng ở góc độ xin lỗi chứ không phải van xin) nhưng nếu không được chấp nhận, tôi sẽ nhận phần lỗi và hậu quả đó. Tôi không quyết định kết thúc nhưng tôi không níu kéo nữa.
Tôi nghĩ một cuộc hôn nhân có tình yêu không dễ gì có thể chia cắt chỉ vì chút hiểu lầm hay câu nói dối vớ vẩn?
Tôi không biết, nhưng hầu hết phụ nữ đều cực kỳ yêu thương tôi, kể cả hai người đã bỏ tôi ra đi. Trang nói với tôi: “Em đã bị loại ra khỏi cuộc chơi của anh, loại ra khỏi giải đấu của cuộc đời anh”. Tôi trả lời cô ấy rằng: “Em tự loại mình khi đối thủ quá yếu”. Trang là một người cầu toàn và muốn sống bình an.
Anh đã nhọc công xây dựng gia đình đến lần thứ hai bất chấp búa rìu dư luận mà vợ anh vẫn cảm thấy không có tương lai và không cảm thấy bình yên với anh ư?
Tôi làm đám cưới vì có con, không phải quyết định chính thức. Dù tôi đã và vẫn yêu Trang rất nhiều. Bây giờ Trang cũng nhận ra điều này. Cô ấy là người quá thẳng thắn và khắc nghiệt đến cay nghiệt. Có lẽ cuộc sống hôn nhân, tình yêu chẳng bao giờ đủ.
Giờ anh có thấy tiếc vì không giữ được những người phụ nữ đã đến với mình?
Chẳng tiếc. Tôi nghĩ người ta chỉ nuối tiếc khi chưa cố gắng thôi, còn tôi đã cố gắng hết sức rồi mà không giữ được nên dù nó thế nào mình vẫn phải vui. Tất nhiên tình cảm vẫn có những tiếng nói riêng của cảm xúc, vẫn khiến mình đau mỗi khi nghĩ đến, vẫn làm cuộc sống của mình rối tung lên ở tận bên trong. Con người mà.
Khi buồn, cảm xúc của tôi hơi nặng nề. Nếu gặp tôi trước đây và bây giờ, bạn sẽ thấy tôi gầy đi rất nhiều. Mà tệ nhất là khi tôi gầy đi, những người xung quanh lại bảo: “Thôi chết, thằng này lại nghiện rồi”. Tôi biết ngay ánh mắt hồ nghi ấy, hàng trăm ánh mắt như thế cứ đổ dồn về tôi. Nhưng đối với tôi bây giờ, sự hoài nghi không quan trọng, nhưng nếu ai đó hỏi thẳng, tôi có đủ tự tin trả lời: “Không, anh quên nó lâu rồi”.
Đã xưa rồi đám cưới trong mơ |
Tất cả những sự cố đến với cuộc đời tôi cho đến lúc này, những chuyện rất dở đều liên quan đến phụ nữ (ba người: Quý, Trang và một mối tình hồi sinh viên). Cả hai lần tôi làm đám cưới đều là vì đã có em bé. Ngày trước tôi cưới Quý vì có Huyền bây giờ, còn Trang, tôi quyết định cưới vì Trang có bầu, nhưng không may đến khi ăn hỏi lại bị hỏng (buồn).
Anh làm đám cưới đó do hai người phụ nữ đòi hỏi hay đấy là quyết định của chính anh?
Cả hai đều không muốn giữ và tôi quyết phải giữ. Và tôi tin rằng tôi sẽ giữ tất cả nếu chắc chắn đó là con tôi với bất cứ ai.
Tôi thấy tuyên bố của anh quả là… hùng dũng!
(Cười lớn) Nếu sau này lỡ có ai liều mình với tôi, tôi không tổ chức cưới to nhưng tôi rước về nhà vậy
Nhưng có thể vì suy nghĩ đó của anh mà vợ ảnh cảm thấy luôn bị đe dọa khi bên anh có một cô gái nào đó. Biết đâu một em bé xuất hiện, thế lại có một người phụ nữ khác được anh rước về nhà?
Không, không, không. Không bao giờ là một thứ logic khủng khiếp thế. Tôi không phải là mẫu người để các cô gái nhào vào. Tối thiểu có thể họ hiếu kỳ về bản thân tôi, bản thân cái ông Hiệp “gà” nhưng chắc chắn không có người si mê vì tôi không phải là đàn ông đẹp.
Vậy anh nghĩ phụ nữ đến với anh là vì cái gì?
Đến bây giờ xung quanh tôi đàn ông và đàn bà đều có, họ là những người bố mẹ nói không nghe, không ai nói họ nghe nhưng Hiệp “gà” nói họ lại nghe. Có lẽ tôi là người hoạt ngôn, có khả năng hiểu rất nhanh tâm tư của người khác và chia sẻ được với họ. Không dưới 10 người phụ nữ tự đặt câu hỏi và trả lời với tôi rằng: “Anh có biết vì sao em quý anh không? Bởi anh hành xử rất tinh tế”. Nhiều người phụ nữ sau khi tiếp xúc hoặc tâm sự với tôi có thể gục ngã vì tôi.
Không giữ được người phụ nữ bên mình là một nỗi đau
Khi bước ra khỏi trại, anh hoạch định lại cuộc sống của mình như thế nào và đến bây giờ những điều gì đã đi chệch khỏi đường ray đó? Anh có định “tái thiết” nó một lần nữa không?
Tất cả những người bước ra từ trại giam luôn nghĩ ngày mai cuộc sống của họ sẽ thế nào, sẽ ra sao, đơn giản vì chẳng có điều gì khác để nghĩ nữa. Còn lập trình cho mình một cuộc sống thì nói thật ở tuổi ấy, tôi đã hiểu ra rằng không có sự lập trình nào, không có mong muốn nào trong cuộc đời diễn ra toàn bộ theo ý mình. Vậy thì hãy sống hướng thiện và cố gắng hết sức, còn được gì, thành công hay thất bại tính sau.
Tôi cảm giác anh là người sinh ra và luôn sống hết mình cho những mong muốn từ bản năng của mình rồi?
Đó chính là lỗi của tôi, đã quá cố gắng và nhiệt tình với tất cả mọi thứ. Tôi nhiệt tình đến mức người ta hoài nghi. Nhiều người bảo tại sao tôi đi làm nhiều thế mà lại không giàu, chẳng lẽ tôi nói tôi đi làm không công là nhiều, chẳng ai tin tôi cả.
Bây giờ những cái đó tôi giảm bớt nhiều rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn thích ngồi ở đài phun nước bờ Hồ lúc 2-3h khuya xem cuộc sống diễn ra thế nào, tôi rất thích ngồi uống trà buổi đêm.
Anh từng nói đều đã hết mình trong các mối quan hệ nhưng vì đâu cả hai người phụ nữ yêu anh cuối cùng đều phải ra đi? Ví dụ như chị Quý trước đây, nếu anh đã làm hết trách nhiệm đàn ông thì chị ấy đâu đến nỗi quá khổ?
Chẳng lẽ chị bảo tôi phải vứt bỏ tất cả để giải quyết vấn đề cho Quý vì cô ấy đã khổ vì tôi à, vì cô ấy quá khổ nên có quyền lập trình cuộc sống của tôi? Tôi có lỗi khi tôi bị nghiện, nhưng tôi trở thành con người hôm nay là do khả năng và lối sống của tôi chứ. Kể cả khi nghiện, lối sống của tôi, con người của tôi cũng chưa mất đi. Lối sống ấy đến giờ vẫn chứng minh rằng vì nó nên mọi người luôn yêu thương tôi, cộng sự đều quý mến tôi. Tôi biết nghĩ cho người khác, tôi không bao giờ xẻ thịt người khác để ăn, nhưng đó rất có thể là nguyên nhân Quý bỏ tôi.
Rất nhiều lần đi biểu diễn, tôi không mang tiền về. Nhưng giá cô ấy chỉ cần gọi một cuộc điện thoại để biết rằng hôm đó đoàn không biểu diễn được hoặc bán quá ít vé, có lẽ mọi việc đã khác. Chính vợ tôi còn không tin tôi chỉ lấy tiền đổ xăng đi về. Ngay bây giờ tôi đang diễn cho một đoàn mà tôi biết nếu diễn đến 100 đêm cũng không có đêm nào đủ tiền để trả cát-sê cho tôi. Nhưng tôi nhìn thấy một điều rằng, sự xuất hiện của tôi giúp 15-20 con người ở đoàn có công việc, có thể tồn tại bằng nghề của mình.
Trong cơn bão dư luận ở thời điểm anh tổ chức đám cưới với chị Trang, hầu hết đều đổ tội cho anh, anh đã đi qua nó như thế nào?
Tôi luôn nghĩ rằng mình phải xác định được mình là ai, bản chất mình thế nào, mình là người như thế nào trong mối quan hệ ấy mới là quan trọng.
Bài học này là điều đầu tiên tôi học được ở thầy trong trường sân khấu. Thầy tôi từng nói: “Ai xác định được rõ bản thân mình là ai thì chắc chắn sẽ thành công”. Nhưng nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Bởi vậy mà tại sao tôi biết hào phóng quá là không tốt nhưng vẫn làm.
Những đau khổ anh vừa trải qua, những vấp váp cuộc đời ấy có dạy cho anh bài học nào không?
Tất cả vấp váp đã qua làm mình đau khổ nhưng đều chẳng dạy cho mình điều gì cả. Thật đấy! Bởi vì nếu tương lai xảy ra tình huống như vậy, mình cũng sẽ hành động y hệt như mình từng làm thôi. Người ta bảo nỗi buồn và sự đau khổ giúp con người trưởng thành hơn, nhưng dường như tôi lớn trước cả khi đau khổ ập đến và những nỗi đau không làm tôi trở nên khác trước.
Là do bản năng của anh quá mạnh hay anh nghĩ ai cũng thế?
Không, điều đó chỉ đúng với riêng tôi. Mọi người bảo do tôi là nghệ sĩ nên mới như thế, nhưng tôi không nghĩ vậy, con người mình làm mình trở nên như thế. Phần nghệ sĩ chỉ giúp tôi có cơ hội được tiếp xúc, được sống với nhiều cảnh đời và khi quan sát bằng con mắt khách quan, mình có phần tinh tế và tinh nhanh hơn người khác.
Nhưng rõ ràng có cái khi quyết tâm, anh đã thay đổi được, nhưng có nhiều thứ anh không thay đổi được hay không muốn mình thay đổi?
Ô hay, trời có phú cho tôi nghiện ma túy đâu, cái đó tôi dung nạp vào mình thì tôi bỏ được. Còn tính cách con người trời sinh làm sao bỏ. Ma túy chỉ là sở thích nhất thời, sự ham muốn của một giai đoạn chứ không phải trời sinh ra mình đã thích ma túy. Mọi lý do đưa ra của người nghiện chỉ là sự biện hộ rằng họ vẫn còn thích. Tại sao khi bị bắt, tôi lại coi là may? Rủi gì đâu khi tự mình mang đến tai họa cho mình? Không phải bây giờ tôi bỏ được nên nói oai đâu mà trong lúc đang chơi, tôi đã nhận ra điều đó nhưng không chống lại được sự lệ thuộc ấy.
Còn những hành xử của tôi trong chuyện tình cảm là thuộc về tôi, thuộc về con người tôi. Tôi không thay đổi được.
Bây giờ anh có chán mình cái gì không?
Không, tôi không được phép chán mình mà phải quan tâm đến bản thân nhiều hơn nữa kìa. Đã từ rất lâu tôi không có quyền sống cho riêng mình.
Từ bao giờ vậy?
Từ khi tôi biết bố mẹ phải vất vả ra sao. Khi học lớp 10, 11, tôi đã nhận ra điều đó. Tất cả những việc tôi làm, cho đến giờ phút này đều trong khả năng của tôi, tôi chưa bao giờ về nhà cạy thùng thóc để lấy đi đồng nào của mẹ cả.
Nhưng anh có nghĩ nếu anh sống bình yên thì bố mẹ anh sẽ hạnh phúc hơn không?
Tôi chỉ nghĩ giá như ông trời cho tôi một số phận bình an hơn chứ tôi không dám nghĩ tôi sống bình an hơn. Tôi luôn cầu mong giai đoạn sau này của cuộc sống, “ông ấy” sắp xếp làm sao cho tôi đỡ bất an, mệt mỏi hơn thôi. Tôi từng về quê sống cũng vì mong tìm kiếm sự bình an đó.
Chỉ còn con là chỗ dựa
Con gái sống cùng anh, một người cha nghệ sĩ đơn thân chăm sóc cháu thế nào nhỉ?
Sáng nào tôi cũng đưa cháu đến trường, buổi chiều có hôm đón được, có hôm không. Nói chung mỗi chiều, tôi luôn bị xáo trộn vì chuyện về: con được đón chưa, con về nhà chưa… luôn là những câu hỏi thường trực. Sau khi con đã về nhà, tôi thường có một “bài” nói chuyện với con qua điện thoại để động viên tinh thần. Hầu như ngày nào cũng vậy.
Mỗi khi đưa cháu đến lớp, sau khi chào tôi, con bé luôn nói một câu với theo: “Bố nhớ chiều đến đón con”. Và nếu chiều nào tôi đến được, nó nhìn thấy sẽ… rú lên từ xa (cười).
Cô bé có bao giờ thắc mắc về những cô gái cứ đến rồi đi bên cạnh bố không?
Con bé có một điều đặc biệt là với ai cháu cũng sống được, hòa đồng được. Tuyệt vời! Tất nhiên với Trang, con bé dành nhiều tình cảm hơn. Nhưng trẻ con mà, cũng nhanh quên nếu người ta không để ý đến mình nữa. Nó chỉ nhắc vài lần, không thể nhắc mãi được. Và tôi cũng nói cho con hiểu.
Tôi biết đó là điều tôi cảm thấy mình có lỗi nhất. Vì còn là một đứa trẻ, cháu không dễ dàng hiểu và chấp nhận chuyện này. Có lần đi ăn, cô bạn của tôi cho cháu mượn điện thoại để chơi điện tử. Con bé nhìn thấy ảnh cưới của cô ấy và thảng thốt hỏi: “Ôi, thế cô cưới rồi à? Cô lấy chồng rồi à?”. Con bé luôn hy vọng khi bố gặp một cô bạn gái là nó sắp có người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc cho mình. Phản ứng của con làm tôi giật mình, khiến tôi nhận ra điều mà trước đó tôi chẳng bao giờ nghĩ con mình khao khát đến vậy.
Tôi rất vui vì đến lúc này, con gái có thể nói với mình tất cả những điều cháu suy nghĩ, như một người bạn. Cháu không giấu tôi bất cứ điều gì. Con bé luôn sợ khi đánh mất món đồ nào đó, tôi chỉ nhắc nhở, không bao giờ trách cứ cháu. Nhưng khi mua cho con món đồ nào, tôi đều nói cho cháu hiểu để mua được nó, bố đã phải làm việc vất vả thế nào.
Từ bé, cháu chỉ thiếu một điều, buổi tối được cả bố hoặc mẹ ôm ngủ. Tôi biết điều đó rất thiệt thòi cho con bé. Mỗi khi mình về, nó ôm mình ngủ, nếu không thì ôm con gấu bông. Đó cũng là lý do tôi luôn cố gắng hết sức để về nhà sớm.
Con gái giống anh ở điểm nào?
Có lẽ cháu giống tôi ở điểm sống với ai cũng được. Nó tiếp xúc và làm quen với cái mới rất nhanh, yêu ghét rõ ràng và đặc biệt giống tôi ở sự cảm nhận con người rất tốt. Gặp một người, ngay lập tức cháu nói với tôi: “Con không thích chú này hoặc con quý chú này”. Điều đó khiến tôi rất yên tâm.
Nhưng dường như con tôi phải sống lớn hơn tuổi thật của mình rất nhiều. Mỗi lần đi công tác nước ngoài, tôi gọi điện hỏi: “Con thích gì để bố mua?”, cháu luôn nói: “Con không thích gì”. Tôi khơi gợi ra cho con quần áo, gấu bông, con bé chỉ nói: “Con không thích gì cả, con chỉ muốn bố tiết kiệm”. Tôi không bao giờ đủ can đảm để hỏi con muốn bố tiết kiệm làm gì.
Anh có nghĩ mình cũng phải tiết kiệm cho con, vì con không?
Đúng là đến một đứa trẻ còn nhận ra điều ấy thì có lẽ mình nên suy nghĩ lại. Nhưng tôi chỉ phấn đấu để con có điều kiện học tập và trau đồi kiến thức tốt nhất chứ không nghĩ sẽ để lại cho con bao nhiêu tiền. Vì một tỉ hôm nay và ngày mai khác nhau rất nhiều. Đây là tôi đang nói theo hoàn cảnh của mình, nhưng tôi sẽ sống như thế.
Nhiều lần tôi tự hỏi tại sao mình lại galant vớ vẩn như vậy. Lúc nào tôi cũng muốn thay đổi cách tiêu tiền, sự hào phóng. Tôi từng ôm gối khóc, dằn vặt vì điều ấy nhưng khi chuyện xảy ra lại hành động theo bản năng như trước, không thể thay đổi.
Đó có thể là lý do những người phụ nữ sống bên anh đặt câu hỏi rằng, tại sao anh tốt với mọi người như thế còn để họ khổ như vậy?
Chưa người phụ nữ nào sống bên tôi phải khổ, cho dù họ có thể buồn. Vì tôi sống thế nào thì người bên cạnh luôn được sống trong điều kiện tốt hơn. Tôi tin rằng sự chiều chuộng của tôi dành cho họ còn hơn rất nhiều các đại gia, nếu nói về tấm lòng.
Vậy còn với con cái, tự đánh giá về mình, anh thấy anh là một ông bố thế nào?
Nếu tự đánh giá về một ông bố nuôi dạy con, tôi thấy mình là một ông bố cực kỳ thiếu trách nhiệm.
Biết thế sao anh không để cháu về ở với mẹ?
Không có người bố, người mẹ nào muốn thiếu trách nhiệm với con cả. Nhưng nếu thường xuyên không đón con được vì lý do công việc thì hãy nên nhận đó là là thiếu trách nhiệm để mà cố gắng. Mục đích của tôi là để cho con gái có cuộc sống tốt hơn. Còn tôi biết chắc chắn một điều, người tác động nhiều nhất đến tôi là con gái và người tác động nhiều nhất đến con gái tôi chắc chắn là tôi.
Cảm ơn những chia sẻ của anh!
Thời gian gần đây xuất hiện một bài phỏng vấn của cô gái có cái tên lạ lẫm Lưu Kì Hương chia sẻ về chuyện Hiệp gà đã bỏ vợ. Tôi gọi điện thoại cho Hiệp “gà”. Ở đầu dây bên kia anh hốt hoảng: “Cái gì? Ở đâu, đứa nào?”. Khi tôi nói rõ về tên người được phỏng vấn và nội dung cuộc phỏng vấn, anh tiếp tục lớn giọng: “Con bé Hương đấy từ dưới Hải Phòng lên, tôi cho đi diễn cùng. Cô ấy từng bảo tôi cùng tạo scandal để nổi tiếng nhưng tôi không làm như vậy”.
Theo Tintuconline