Hạnh phúc bắt đầu từ đâu?

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Khi nhắc đến hai chữ “hạnh phúc”, tôi thường gặp khó khăn để định nghĩa từ này một cách rõ ràng. Hạnh phúc là gì? Sự thật, trên thế gian này, ai cũng từng trải qua đau khổ và hạnh phúc. Hai từ này vừa đối nghịch, lại vừa “nương tựa” vào nhau để sống.

Đã nhiều lần, tôi tự đặt ra câu hỏi, vậy tiền thân của hạnh phúc không lẽ là đau khổ? Vì nếu không có đau khổ thì cũng chẳng có hạnh phúc. Khi còn bé, tôi đã đọc câu chuyện về cuộc đời của Thái tử Tất Đạt Đa – sau này chính là Đức Phật Gautama. Thuở thơ ấu, ngài sống trong cung vàng, điện ngọc, không biết đến tất cả mọi điều u buồn của thế gian này. Lúc ấy, tôi vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống của Gautama và nghĩ quá “ngốc nghếch” khi vứt bỏ mọi thứ để vào rừng tu tập. Lớn lên, tôi lại thấy thật đáng thương nếu một ai đó phải sống cả đời như vậy. Bởi họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được hạnh phúc, nếu không từng bị “dìm” xuống đau khổ.

Có một điều tôi suy nghĩ rất lâu, con người thực sự bắt đầu biết hạnh phúc từ lúc nào? Không phải khi đau ốm, đói, rét mà lớn hơn là một ngày họ khái quát được tất cả những cảm giác bức bối, khó chịu như trên bằng một chữ “khổ”. Đó là giờ phút Eva và Adam không còn hài lòng với cuộc sống bị ngăn cấm tình yêu nam nữ ở thiên đường? Hay đó là bi kịch là từ chiếc hộp mà nàng Pandora – vợ Epimetheus mở ra, khiến con người nổi lên máu tham lam, giết hại lẫn nhau?...

Đạo Phật thường có câu “Đời là bể khổ”, khổ vì “sinh, lão, bệnh, tử”, “cầu bất đắc, ái tình biệt ly”. Khi ta đói, được ăn là hạnh phúc. Khi ta ốm khỏi bệnh là hạnh phúc. Khi ta thất bại, thành công là hạnh phúc. Khi ta nghèo, giàu có là hạnh phúc. Hạnh phúc dường như là đạt được cái mà con người đang tha thiết mong muốn.

Nhưng mong muốn của con người bao nhiêu là đủ? Tôi chẳng thể rõ, có lẽ là mãi mãi không có điểm dừng. Cứ như vậy, con người chạy đuổi theo mục tiêu với hy vọng sẽ không còn bất hạnh. Nhưng cứ mỗi lần chạm đến thành công, họ lại nhận ra đây không phải là hạnh phúc.

Giống như bộ phim hoạt hình “Soul”, nhân vật Joe Gardner sau khi lừa gạt cả “cõi chết” chỉ để được sống lại và tiếp tục với đam mê chơi nhạc Jazz, đã phải thốt lên một câu: “Tôi đã đợi ngày này cả đời, nhưng tại sao không có gì khác biệt?”. Dorothea – bà chủ quán nhạc Jazz đã kể cho Joe nghe câu chuyện, có một con cá nhỏ hỏi con cá già đường đến đại dương. Con cá già đáp: “Đây chính là đại dương”. Con cá nhỏ bực bội trả lời: “Nhưng đây là nước, cháu muốn tìm đại dương!”.

Khi còn trẻ, con người lãng mạn hóa những giấc mơ của mình. Luôn nghĩ rằng cánh cổng phía trước sẽ có hàng ngàn điều mới mẻ thay đổi cuộc đời. Họ bỏ qua những thứ bình dị xung quanh như bạn bè, cha mẹ, để tiến bước đến thứ họ nghĩ là cao cả, lớn lao. Nhưng cuộc sống không bao giờ là một người đồng hành “dễ chơi”, chúng luôn khiến ta trầy trật, “đánh” cho những kẻ mộng mơ tỉnh ngủ. Để khi ta chợt nhận ra hạnh phúc là một chuyến đi mà không có con đường nào “trải hoa hồng” cả.

Ừ thì, đúng là, con người có quyền thử nhiều cách khác nhau để cùng đạt tới trạng thái thỏa mãn về cảm xúc, một trong số đó sẽ hiệu quả còn số còn lại sẽ làm họ xa dần với hạnh phúc. Nhưng, điều đó giúp con người hiểu rằng, muốn đến gần hạnh phúc phải bước nhiều bước, trải qua nhiều chông gai.

Thực tế, thế giới này sẽ chẳng bao giờ đổi thay. Dù hàng triệu năm qua đi, vẫn còn đó đất đá, bầu khí quyển, nước, dung nham. Còn con người sẽ vĩnh viễn không đủ khả năng chiếm hữu và làm chủ được tự nhiên. Như chúng ta không thể đổi giờ mặt trời lặn hay làm biến mất gió mùa, giông bão, thiên tai, hạn hán.

Con người nhỏ bé đến thế gian này với đầy sai lầm và bất hạnh. Vì vậy, chúng ta không là thần linh. Phép màu của con người không phải là siêu năng lực, mà là một khối óc với trí tưởng tượng và những rung động mạnh hơn bất cứ chú thuật nào trên thế gian này. Cho nên, thứ duy nhất con người có thể tự mình điều khiển đó chính là tư duy.

Vì vậy, hạnh phúc hay đau khổ, thực chất nằm ở trong suy nghĩ của mỗi người. Bởi hạnh phúc không phải là trạng thái hay mục đích mà là nhận thức. Có những con người tật nguyền vẫn trở thành nhân vật truyền cảm hứng, nhưng cũng có những diễn viên nổi tiếng của Hollywood kết liễu cuộc đời trong bi kịch. Không thể đổ lỗi do cuộc sống của họ thiếu thốn, bất hạnh hơn những người tật nguyền. Mà phải chăng, chính bản thân các nghệ sĩ khi ở trên đỉnh cao danh vọng đã không còn cảm nhận được hạnh phúc như mục đích ban đầu? Vì vậy, nhân vật Richard (do Leonardo DiCaprio thủ vai) trong bộ phim “The Beach” đã có câu nói rất hay: “Thay vì tìm kiếm hạnh phúc, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc bạn có và đó chính là hạnh phúc”.

Tin cùng chuyên mục

Đọc thêm

Về một cuộc chia ly diễm lệ

Trong những giây phút ngắn ngủi, Marina đã vươn người lên và nắm chặt lấy tay của Ulay. (Ảnh: TL)
(PLVN) - Hành trình 2500km để chia ly giữa Vạn lý trường thành, và cuộc hội ngộ đầy nước mắt sau 22 năm, câu chuyện tình của 2 người nghệ sĩ nổi tiếng thế giới đã khiến hàng triệu trái tim rung cảm.

Nhớ về Litang

Nhớ về Litang
(PLVN) - Nhân dịp em Huyền gửi cho chiếc video tôi quay chọc em trong chuyến đi năm ngoái, ngồi nhớ về Litang.

Người dưng

Người dưng
(PLVN) - Chúng tôi sinh đôi nhưng dường như giữa hai đứa có sự khác biệt rất lớn về tính cách. Nếu tôi là một người có phần nóng tính và kiệm lời thì em tôi lại là người thân thiện và lương thiện.

Tạm biệt tháng 3...

Tạm biệt tháng 3...

Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...

Dưới bóng xanh có đôi mắt đẹp

Điệu múa uyển chuyển trong trang phục của phụ nữ dân tộc Mường. (Ảnh: Làng Văn hóa các dân tộc Việt Nam)
(PLVN) - Ngẩn ngơ dưới cây tếch đầu bản, Lương như người bị bắt mất hồn. Chân anh chạm vào những vụn li ti trắng như sữa của hoa tếch. Hương đào núi đã phảng phất trong gió. Hoa đào không biết lòng Lương đang bồn chồn đợi chờ. Anh giật mình khi nghe tiếng bà Tơi gọi.

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."
(PLVN) - Bình không còn ở lại căn phòng đó nữa, không còn ở lại với vợ con, bạn bè, đồng nghiệp và những dự định dang dở nữa. Cây vạn niên thanh vẫn tốt tươi, nhưng một chiếc lá xanh tên là Hà Sơn Bình vừa rơi xuống…

Hạnh phúc là đi trên mặt đất

Thế hệ ngày nay luôn miệt mài tìm câu trả lời cho câu hỏi về hạnh phúc. (Nguồn ảnh: Youtube)
(PLVN) - Hạnh phúc là gì? Hàng triệu con người trên trái đất này, ngày đêm vẫn luôn đặt ra cho mình, cho nhau câu hỏi ấy. Nhưng làm gì có một khái niệm cụ thể, bất biến, chính xác cho hạnh phúc bây giờ? Mỗi một người mưu cầu khác nhau và giá trị của hạnh phúc đối với họ cũng khác nhau. Ở mỗi một thời đại, tiêu chuẩn sống thay đổi, giá trị hạnh phúc cũng đổi thay theo.

Điều anh không nói

Điều anh không nói
(PLVN) - Cô đốt một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, tiếng rít làm cho màn đêm yên tĩnh bỗng như bị xé toạc bởi thanh âm nặng nề của khói thuốc.

Nghe radio với ba

Nghe radio với ba
(PLVN) - Bữa Tết rồi tôi chở ba tôi đi chơi. Ba nói mở Ngọc Tân nghe hát đi. Tôi mở lại cho ba bài “Hà Nội và tôi” của Lê Vinh. Ông nghe say sưa và kết luận: “Ca sĩ chả có ai hát hay hơn Ngọc Tân”.

Gió về ngang căn bếp

Gió về ngang căn bếp
(PLVN) - Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn.

Khai mạc Triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng”

Khuôn viên nơi tổ chức triển lãm.
(PLVN) - Ngày 15/3, tại Bảo tàng Mỹ thuật Huế, Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ Thuật tỉnh Thừa Thiên Huế tổ chức triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng” nhân dịp kỷ niệm 71 năm ngày Truyền thống Nhiếp ảnh Việt Nam (15/3/1953 - 15/3/2024).

'Sống' - liên kết sợi dây cội nguồn

Cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ. (Ảnh: NXB Kim Đồng)
(PLVN) - “Sống” là câu chuyện về một người mẹ kể cho con gái về những kí ức li kì xuyên suốt khoảng thời gian bà sống và làm việc trong chiến khu. Với hai tuyến thời gian quá khứ - hiện tại cùng các nhân vật đan cài, cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ.

Người đến sau

Tranh minh họa.
(PLVN) - Gió đêm rít từng cơn, dẫu nghe dịu nhẹ nhưng cũng đủ làm lạnh lẽo những hình nhân đang khẽ đắm chìm trong cô tịch.

“Mẹ yêu con”

”Trên lưng mẹ” - bức ảnh của tác giả Lê Bích chụp năm 2005. (Nguồn ảnh: BTC)
(PLVN) - Tình mẫu tử luôn là nguồn cảm hứng bất tận, được nhiều nghệ sĩ thể hiện đa dạng qua nhiều hình thức. Trong đó, nhiếp ảnh cũng là một ngôn ngữ đặc biệt.

Dưỡng thần

Dưỡng thần
(PLVN) - Không gian ấy bình lặng mà tươi thắm, hoa đua nhau nở. Hoa vẫy mời chim chóc về ríu rít. Hoa gọi nhành nắng xuân. Tất cả do bàn tay ông Đức làm ra. Khi ông đang chăm sóc chậu mai chiếu thủy thì tiêng ông Hiệp vọng vào. Cổng chỉ khép. Ông Hiệp khoái trí cười với sắc hoa đón chào.

Điều đẹp đẽ chỉ ngắn ngủi vậy thôi

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Ngày Tết chúng ta nói chuyện vui, đoàn viên, hội ngộ, nhưng ngày Tết cũng có những khoảng lặng ngầm ngùi, sâu lặng, để thao thức về ngày đã qua và tương lai. Nghe radio những ngày này thấy toàn mở nhạc xuân vui tươi, hoan ca… đơn giản vì người Việt hay nói: Vui như Tết! Nhưng thực sự ngày Tết có phải là ngày vui vẻ hay là ngày tiễn đưa của thời gian và lòng người nặng trĩu suy tư?