6 tháng, 452 lượt mua bán dâm
Thoa vốn đã có chồng và một con sinh năm 2012. Tháng 5/2015, từ xã Ninh Phụng, Thoa xuống Ninh Giang xin vào làm dọn phòng ở nhà nghỉ Song Thành của ông Nguyễn Minh Trung (SN 1985, ngụ đường 23/10, xã Vĩnh Trung, TP Nha Trang).
Nhà nghỉ trên ở tổ dân phố Phong Phú 1, phường Ninh Giang, thị xã Ninh Hòa. Công việc hàng ngày của Thoa là dọn dẹp phòng. Tháng 12/2015, Thoa được giao cho làm làm quản lý nhà nghỉ.
Sự việc dẫn đến chuyện Thoa bị truy tố về tội “Chứa mại dâm” theo điểm c, khoản 2 điều 245 Bộ luật hình sự như sau: Theo hồ sơ, khoảng 12h ngày 28/4/2016, hai đối tượng nam cùng đến nhà nghỉ đặt vấn đề thì Thoa điện thoại cho Đinh Thị Thảo và Phạm Ngọc Thùy Duyên là gái bán dâm đến.
Sau khi thỏa thuận giá cả là 300.000 đồng mỗi người. Thoa bố trí cho các đối tượng vào hai phòng nghỉ. Trong khi hai đôi nam nữ đang mua bán dâm, bị Công an Ninh Hòa phát hiện bắt quả tang.
Qua điều tra, được biết trước đó khoảng 10h cùng ngày, Thoa còn chứa mại dâm cho một vị khách nam với một gái bán dâm không rõ lai lịch tại nhà nghỉ Song Thành và thu lợi 150.000 đồng. Ngoài ra, theo lời khai của Thoa thì thời gian trước đó Thoa còn nhiều lần khác chứa mại dâm để thu lợi. Cơ quan điều tra đã xác định trong khoảng thời gian từ tháng 12/2015 đến tháng 4/2016 có đến 452 lượt khách đến mua dâm tại nhà nghỉ Song Thành.
Ngày 5/1/2017 TAND TX Ninh Hòa đưa Thoa ra xét xử về tội “Chứa mại dâm”. Tại phiên tòa chỉ có một mình Thoa đứng trơ trọi trước vành móng ngựa, gia đình bị cáo cũng chỉ có một vài người đến dự khán ngồi phía dưới thấp thởm lo âu.
HĐXX nhận định hành vi của bị cáo là nguy hiểm cho xã hội, xâm phạm đến đạo đức, thuần phong mỹ tục, đời sống văn hóa, trật tự công cộng mà còn làm ảnh hưởng đến trật tự trị an tại địa phương. Bị cáo mặc dù nhận thức được việc chứa mại dâm là vi phạm pháp luật nhưng vẫn bất chấp, coi thường pháp luật đã nhiều lần chứa mại dâm tại nhà nghỉ Song Thành.
Tuy nhiên, trong quá trình điều tra và thẩm vấn tại phiên tòa, bị cáo thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải, chưa có tiền án, tiền sự, là phụ nữ, một mình nuôi con nhỏ nên đã xử bị cáo dưới mức thấp nhất của khung hình phạt.
Ngoài ra, án sơ thẩm còn tuyên tịch thu sung công quỹ nhà nước 20 triệu đồng tiền thu lợi bất chính mà Nguyễn Minh Trung tự nguyện giao nộp, và 150.000 đồng tiền thu lợi bất chính mà Thoa tự nguyện nộp cùng chiếc điện thoại là công cụ gây án của Thoa.
Có đồng phạm hay không?
Sau khi án sơ thẩm tuyên, Thoa làm đơn kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt. Ngày 17/3/2017 TAND tỉnh Khánh Hòa mở phiên tòa phúc thẩm đưa bị cáo Thoa ra xét xử.
Tại phiên tòa Thoa cho biết hôm đó sau khi đi chợ về chuẩn bị nấu ăn thì có khách đến hỏi mua dâm nên đã gọi cho gái đến để thỏa mãn yêu cầu của khách. Tòa hỏi tại sao khách biết nhà nghỉ của bị cáo có bán dâm mà đến thì Thoa nói trước đó họ đã đến nhiều lần và biết giá ở đây “mềm” hơn chỗ khác nên đến.
Tòa hỏi có bao nhiêu gái mại dâm thường đến bán dâm cho khách ở đây, Thoa nói nhiều lắm nhưng chỉ chọn 5 người, đã lấy số điện thoại của 5 người này, thường xuyên gọi họ đến bán dâm khi có khách đến yêu cầu.
Vị chủ tọa hỏi: Bị cáo chứa mại dâm tất cả bao nhiêu lần thì Thoa đáp 452 lần. Chủ nhà nghỉ có biết việc bị cáo làm không? Thoa nói họ biết, có chỉ đạo bị cáo làm.
Theo lời bị cáo khai thì Thoa vào làm ở nhà nghỉ Song Thành từ tháng 5/2015, công việc lúc dó là dọn dẹp phòng, tháng 12/2015 mới được cho làm quản lý, “trước đó bị cáo không biết gọi gái cho khách là gì sau này mới biết, do người quen của chủ nhà nghỉ dẫn dắt bị cáo. Người này đưa số điện thoại cho bị cáo và nói khách có yêu cầu thì gọi cho khách. Trước đó người này làm, bị cáo chỉ trực tiếp gọi gái cho khách “vui vẻ” trước khi bị bắt quả tang mới có 10 ngày”.
Vị Chủ tọa ngạc nhiên hỏi mới có 10 ngày mà sao tới bốn trăm mấy chục lần bán dâm, vậy bình quân mỗi ngày bị cáo gọi bao nhiêu gái cho khách, có phải hơn 40 lần không. Lúc này, Thoa cho rằng trong sổ ghi chép của nhà nghỉ ghi lại từ tháng 12/2015 đến tháng 4/2016, công an đã thống kê luôn con số của người khác đã gọi gái cho khách trước đó.
Tòa hỏi bị cáo quan hệ với người quen của chủ nhà nghỉ như thế nào, Thoa nói “bồ bịch yêu đương”. Thẩm phán: “Bị cáo nói làm theo sự chỉ đạo của ông chủ, của người quen chủ nhà nghỉ, nhưng bị cáo lại không có bằng chứng gì để chứng minh có sự chỉ đạo của những người này vì người ta đâu có gọi. Bị cáo là người trực tiếp gọi nên bị cáo phải chịu trách nhiệm, bị cáo nói biết việc làm của mình là sai, thấy lỗi rồi; nhưng bị cáo lại chưa nhận thức được hành vi của mình thì sao ăn năn, hối hận?”. Thoa im lặng.
Tòa phúc thẩm bác kháng cáo, giữ nguyên mức án sơ thẩm như đã nói ở trên. Tòa cũng không kiến nghị cơ quan điều tra tiếp tục điều tra làm rõ hành vi của những người khác như đề nghị của VKS vì cho rằng không có căn cứ. Thoa lủi thủi rời khỏi vành móng ngựa đi về chờ ngày đi thi hành án.