Gió về ngang căn bếp

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn.

- Chờ anh nhé! Anh sẽ về!

Liên đứng đấy, cả người dựa vào cây xoan bên đường để khỏi chới với. Ngay cả ống tay áo lúc này cũng ướt đầm vì nước mắt. Dũng đã đi xa mà mắt Liên vẫn găm chặt về phía con đường. Trong lòng cô đang nhộn nhạo trăm nghìn suy nghĩ. Có đáng không? Có đáng để Dũng phải rời xa người vợ mới cưới một tháng, có đáng phải đánh cược sinh mệnh và hạnh phúc của mình không? Trong cuộc ân ái cuối cùng của đôi vợ chồng trẻ, Liên đã nấc lên mà hỏi như vậy. Nước mắt Liên loáng ướt ngực Dũng, loáng ướt cả khuôn mặt. Nhưng Dũng hôn lên mắt cô mà quả quyết.

- Đáng em ạ!

Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn. Liên thấy mình hạnh phúc quá, thật vẹn toàn khi được yêu và cưới người mình yêu. Nhưng nhiều khi chính cái lúc người ta chìm trong cái mộng tưởng hoàn mỹ ấy thì những biến cố đã âm thầm nhen nhóm. Cưới nhau được một tháng, Dũng làm đơn xin nhập ngũ. Dũng là một thanh niên ưu tú, yêu nước và khao khát muốn lên đường bảo vệ Tổ quốc.

- Giữ anh ở lại thì em là người ích kỷ, nhưng anh đi rồi biết đâu sẽ là mãi mãi. Em sẽ không sống nổi.

Dũng siết chặt tay vợ.

- Anh sẽ về, dù thế nào anh cũng về.

***

Lạ lắm, chẳng có năm nào trước Tết mà mưa dữ dội, mưa đá như thế này. Trước sân loang lổ, vỡ vụn những vỏ thân bạch đàn theo gió đến. Nhà trên âm thầm tối, tĩnh mịch, ủ ê. Căn nhà như tạc vào nền buổi sớm bằng cái mầu xam xám, lành lạnh. Chỉ có người ngồi trong bếp dường như bất động trước đống lửa đã tàn. Một bà cụ già lưng còng, khăn mỏ quạ xơ tướp như được thời gian tạt vào đấy nước mầu bạc phếch. Bà mơ màng nhìn ra thứ ánh sáng mờ ảo đang giội vào cửa. Mắt bà mờ đặc, dường như có màn sương buông xuống, mới tháng trước mộng mắt còn khiến bà nhức nhối, bác sĩ từ thiện vận động bà đi thay thủy tinh thể nhưng bà lắc đầu. Có nhìn thấy thì cũng để làm gì. Ở cái tuổi tám mươi đã nhìn đời đủ rồi, đã chờ đủ rồi và cũng khóc đủ cho một kiếp. Người ta lắc đầu cho bà là gàn dở. Chao ôi, người già. Tầm tuổi này, lại ở một mình, mắt không nhìn thấy thì cực biết bao nhiêu.

Người làng, hội phụ nữ, hội cựu chiến binh, người cao tuổi, quan tâm cụ lắm. Cụ là người hiếm trong làng, là bảo chứng của một thời đang lùi dần vào dĩ vãng. Cụ vẫn ở đấy, trong căn nhà hơn một trăm năm tuổi bằng đá này, kiên cường, xù xì như cái cây trơ trụi trên đồi. Người ta tự hỏi, ở một mình buồn thế làm sao cụ vượt qua được. Cụ khẽ mỉm cười.

Căn nhà sát chân núi, lạc lõng giữa những kiến trúc xa hoa, những tòa nhà cao tầng hiện đại, rực rỡ, vô tình trở thành một địa điểm du lịch mà người ta thường tìm đến mỗi khi ghé thăm Núi Tro. Người ta trầm trồ trước công trình tuyệt mỹ, kỳ công này. Trong nhà, đồ vật đơn sơ, một chiếc giường đơn, một cái bàn sơn son thếp vàng đã cũ bày di ảnh của người xưa. Nhưng ai cũng chỉ chú ý đến một bức ảnh đen trắng, đặt ngay đầu giường, người thanh niên trong ảnh mặc quần áo bộ đội, nụ cười rất đẹp. Chiều chiều, những ngày nắng buồn, cụ thường mang bức ảnh ấy ra trước cửa nhà, mắt không nhìn thấy nhưng hình ảnh thì dội lên trong đầu rất rõ. Từng đường nét gương mặt, nụ cười, thậm chí cụ còn nghe thấy tiếng bước chân thân quen văng vẳng đâu đó.

Trên đời còn chuyện một người dành cả đời để chờ người thương ư? Làm gì có? Là tưởng tượng thôi à?

Lời đồn thổi về cụ truyền đi nhanh giữa thời buổi bão mạng, một câu chuyện thật lạ kỳ và phi tưởng tượng giữa cuộc đời tàn khốc này, những hot TikToker nổi tiếng, những YouTuber… thi nhau kéo đến, lúc đầu cụ còn tiếp, sau rồi cụ thấy mình đau lòng, sự chân thành bị đem ra làm trò vui. Cánh cổng đá đóng lại. 60 năm rồi cũng thành tàn tro. Có tiếc không? Cụ cười, không tiếc. Thương một người thì bao năm cũng vẫn thấy không đủ. Người ta nói ước nguyện của cụ đã được đưa lên chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” người ta sẽ giúp cụ tìm người chồng thất lạc. Dù có thế nào cũng phải biết cụ ông còn hay mất.

Sáng nay có mấy người trong hội phụ nữ đến sớm, cụ vẫn ngồi đấy lạnh co trong căn bếp tàn. Họ mang cho cụ bộ quần áo và chiếc khăn mới. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Nhiều kênh về quay phim chụp ảnh lắm.

Cụ lắc đầu.

Cụ chẳng làm gì hết, chẳng đi đâu hết, cứ ngồi đây, trong chiếc ghế bên cửa nhà. Người ta biến cái không gian vốn dĩ im ắng, muộn phiền nơi đây trở nên xáo trộn, ồn ào. Lăng xăng như ong ve.

Cụ mơ hồ, không biết có phải mình đã chết rồi, và người ta đang đến để làm đám. Chỉ là linh hồn cụ còn lởn vởn cõi dương chưa nỡ rời đi. Cụ nghe thấy tiếng bước chân giữa ngàn vạn âm thanh khác đang đi tới gần.

Xuống xe, bước chân của ông già run rẩy.

Dáng người gầy, tóc trắng phau, là dáng dấp của một cụ già trí thức về hưu. Đi theo cụ là hai người phụ nữ trung niên, chỉ thoáng qua cũng biết họ là ruột thịt. Người dẫn chương trình đưa cụ chầm chậm tiến về ngôi nhà đá. Người ta hỏi cụ có còn nhớ chút ký ức nào về ngôi nhà này không? Cụ đứng sững lại, nhắm mắt như đang đau đớn vật lộn điều gì đó trong đầu. Cụ đưa tay, tháo kính, lặng lẽ chấm giọt nước mắt đang rịn ra.

- Cụ có nhận ra ai đây không?

- Đây chính là cụ Liên, vợ của cụ đấy.

Cụ bà vẫn ngồi bất động trên ghế, tai lùng bùng câu được câu chăng, mắt cụ đã không còn nhìn thấy nữa, người trước mặt là những ai cũng chẳng biết.

Người đàn ông già chầm chậm bước tới, ngước nhìn căn nhà đá, rồi đưa tay lên trời kêu lên một tiếng.

Ông gục xuống đất. Những chiếc máy ảnh, máy quay phim lia tới tấp. Một người con gái của cụ hét lên.

- Làm ơn! Hãy tôn trọng bố tôi.

Trước những tiếng nức nở đến quặn lòng của người trong cuộc, các YouTuber và TikToker lặng lẽ ra về. Trong sân lúc này chỉ còn bốn người.

- Ai đấy?

Cụ bà lần tay theo ghế chầm chậm bước xuống bậc cửa. Cụ đang cố đi theo tiếng nói vang lên, rất gần nhưng như là của một nơi xa xăm vọng về. Cụ tưởng mình lại mơ. Dạo này cụ hay mơ. Cụ thấy mình như nhẹ bẫng có thể bay đi được. Có lẽ đã đến lúc rồi...

- Là tôi đây, Dũng của bà đây. Liên ơi!

Người đàn ông cầm lấy tay cụ.

- Dũng ư? Dũng nào?

- Dũng chồng bà đây.

- Sao giờ ông mới về? Đã ăn cơm chưa?

Cụ bà run rẩy gần như mê sảng, cụ vẫn nghĩ mình đang mơ. Người trước mặt giờ cũng chỉ là giấc mơ.

- Tôi đã về… chỉ là muộn quá thôi.

Hai người con gái ôm nhau bật khóc. Có lẽ, lúc này mẹ họ trên trời nhìn xuống cũng không trách chồng mình. Họ sẽ kể cho mẹ về người phụ nữ kia đáng thương biết bao, chung thủy biết bao nhiêu và đau đớn biết nhường nào. Nếu như không vì chiến tranh, không vì vết thương mà bố cô quên đi ký ức, thì có lẽ giờ đây, họ đã sống đến răng long đầu bạc và sẽ chẳng có giây phút đau đớn này.

- Em nghĩ nên để bố đón bà về chăm sóc, ở đây một mình, lại bị lẫn, mắt không còn nhìn thấy gì.

- Không, hãy để bố về ở với bà. Chị nghĩ bà không muốn đi đâu.

Nửa ngày trời, cụ bà mới bắt đầu hiểu ra câu chuyện, người ta còn sợ cụ bị sốc, cần phải trợ tim. Nhưng không, cụ bình thản, mỉm cười nhưng nước mắt cứ ứa ra. Chỉ một cái siết tay. Tôi đã dành cả đời để đợi ông, còn ông đã yên ấm với vợ con ở một nơi khác. Đời ác, hay chiến tranh ác quá!

- Mẹ! Mẹ ơi!

Cô gái ôm bà cụ vào lòng, khẽ nấc lên trong cơn xúc động.

- Hãy cho chúng con được gọi mẹ!

***

Xuân đến, căn nhà đá bên chân núi mở rộng cửa, bếp đỏ lửa, nồi nước đang reo báo khách rộn ràng. Cụ bà vẫn ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, lặng lẽ dõi theo tiếng bước chân loẹt quẹt đầy bận rộn của chồng.

- Phải chuẩn bị trà chứ nhỉ!

- Được rồi, bà cứ ngồi đấy đi. Ra giêng này, nghe tôi đi chữa mắt đấy. Bà phải chữa mắt để còn nhìn thấy tôi chứ.

Bà mỉm cười nghe cái giọng làu bàu của ông. Nếu là một giấc mơ thì cũng được, giấc mơ đẹp quá, bà chẳng bao giờ muốn mình tỉnh dậy. Nhưng gió vẫn thổi bên hông nhà rõ thế kia cơ mà. Là gió xuân đã về ngang căn bếp rồi.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh hoạ (Ảnh: VOV).

Lời dặn của mẹ

(PLVN) -  Mẹ tôi thường dặn: “Trong cuộc đời này, con đừng suy nghĩ nhiều về chỗ đứng. Con hãy suy nghĩ con đứng như thế nào. Con đứng thẳng người, chỗ thấp cũng thành cao. Con đứng khom lưng, trên cao cũng thành thấp, con ạ.” Những lời dạy ấy, tôi không bao giờ quên. Vậy mà, thấm thoát đã hơn ba năm kể từ ngày mẹ rời xa cõi đời này.

Đọc thêm

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.