Gió về ngang căn bếp

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn.

- Chờ anh nhé! Anh sẽ về!

Liên đứng đấy, cả người dựa vào cây xoan bên đường để khỏi chới với. Ngay cả ống tay áo lúc này cũng ướt đầm vì nước mắt. Dũng đã đi xa mà mắt Liên vẫn găm chặt về phía con đường. Trong lòng cô đang nhộn nhạo trăm nghìn suy nghĩ. Có đáng không? Có đáng để Dũng phải rời xa người vợ mới cưới một tháng, có đáng phải đánh cược sinh mệnh và hạnh phúc của mình không? Trong cuộc ân ái cuối cùng của đôi vợ chồng trẻ, Liên đã nấc lên mà hỏi như vậy. Nước mắt Liên loáng ướt ngực Dũng, loáng ướt cả khuôn mặt. Nhưng Dũng hôn lên mắt cô mà quả quyết.

- Đáng em ạ!

Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn. Liên thấy mình hạnh phúc quá, thật vẹn toàn khi được yêu và cưới người mình yêu. Nhưng nhiều khi chính cái lúc người ta chìm trong cái mộng tưởng hoàn mỹ ấy thì những biến cố đã âm thầm nhen nhóm. Cưới nhau được một tháng, Dũng làm đơn xin nhập ngũ. Dũng là một thanh niên ưu tú, yêu nước và khao khát muốn lên đường bảo vệ Tổ quốc.

- Giữ anh ở lại thì em là người ích kỷ, nhưng anh đi rồi biết đâu sẽ là mãi mãi. Em sẽ không sống nổi.

Dũng siết chặt tay vợ.

- Anh sẽ về, dù thế nào anh cũng về.

***

Lạ lắm, chẳng có năm nào trước Tết mà mưa dữ dội, mưa đá như thế này. Trước sân loang lổ, vỡ vụn những vỏ thân bạch đàn theo gió đến. Nhà trên âm thầm tối, tĩnh mịch, ủ ê. Căn nhà như tạc vào nền buổi sớm bằng cái mầu xam xám, lành lạnh. Chỉ có người ngồi trong bếp dường như bất động trước đống lửa đã tàn. Một bà cụ già lưng còng, khăn mỏ quạ xơ tướp như được thời gian tạt vào đấy nước mầu bạc phếch. Bà mơ màng nhìn ra thứ ánh sáng mờ ảo đang giội vào cửa. Mắt bà mờ đặc, dường như có màn sương buông xuống, mới tháng trước mộng mắt còn khiến bà nhức nhối, bác sĩ từ thiện vận động bà đi thay thủy tinh thể nhưng bà lắc đầu. Có nhìn thấy thì cũng để làm gì. Ở cái tuổi tám mươi đã nhìn đời đủ rồi, đã chờ đủ rồi và cũng khóc đủ cho một kiếp. Người ta lắc đầu cho bà là gàn dở. Chao ôi, người già. Tầm tuổi này, lại ở một mình, mắt không nhìn thấy thì cực biết bao nhiêu.

Người làng, hội phụ nữ, hội cựu chiến binh, người cao tuổi, quan tâm cụ lắm. Cụ là người hiếm trong làng, là bảo chứng của một thời đang lùi dần vào dĩ vãng. Cụ vẫn ở đấy, trong căn nhà hơn một trăm năm tuổi bằng đá này, kiên cường, xù xì như cái cây trơ trụi trên đồi. Người ta tự hỏi, ở một mình buồn thế làm sao cụ vượt qua được. Cụ khẽ mỉm cười.

Căn nhà sát chân núi, lạc lõng giữa những kiến trúc xa hoa, những tòa nhà cao tầng hiện đại, rực rỡ, vô tình trở thành một địa điểm du lịch mà người ta thường tìm đến mỗi khi ghé thăm Núi Tro. Người ta trầm trồ trước công trình tuyệt mỹ, kỳ công này. Trong nhà, đồ vật đơn sơ, một chiếc giường đơn, một cái bàn sơn son thếp vàng đã cũ bày di ảnh của người xưa. Nhưng ai cũng chỉ chú ý đến một bức ảnh đen trắng, đặt ngay đầu giường, người thanh niên trong ảnh mặc quần áo bộ đội, nụ cười rất đẹp. Chiều chiều, những ngày nắng buồn, cụ thường mang bức ảnh ấy ra trước cửa nhà, mắt không nhìn thấy nhưng hình ảnh thì dội lên trong đầu rất rõ. Từng đường nét gương mặt, nụ cười, thậm chí cụ còn nghe thấy tiếng bước chân thân quen văng vẳng đâu đó.

Trên đời còn chuyện một người dành cả đời để chờ người thương ư? Làm gì có? Là tưởng tượng thôi à?

Lời đồn thổi về cụ truyền đi nhanh giữa thời buổi bão mạng, một câu chuyện thật lạ kỳ và phi tưởng tượng giữa cuộc đời tàn khốc này, những hot TikToker nổi tiếng, những YouTuber… thi nhau kéo đến, lúc đầu cụ còn tiếp, sau rồi cụ thấy mình đau lòng, sự chân thành bị đem ra làm trò vui. Cánh cổng đá đóng lại. 60 năm rồi cũng thành tàn tro. Có tiếc không? Cụ cười, không tiếc. Thương một người thì bao năm cũng vẫn thấy không đủ. Người ta nói ước nguyện của cụ đã được đưa lên chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” người ta sẽ giúp cụ tìm người chồng thất lạc. Dù có thế nào cũng phải biết cụ ông còn hay mất.

Sáng nay có mấy người trong hội phụ nữ đến sớm, cụ vẫn ngồi đấy lạnh co trong căn bếp tàn. Họ mang cho cụ bộ quần áo và chiếc khăn mới. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Nhiều kênh về quay phim chụp ảnh lắm.

Cụ lắc đầu.

Cụ chẳng làm gì hết, chẳng đi đâu hết, cứ ngồi đây, trong chiếc ghế bên cửa nhà. Người ta biến cái không gian vốn dĩ im ắng, muộn phiền nơi đây trở nên xáo trộn, ồn ào. Lăng xăng như ong ve.

Cụ mơ hồ, không biết có phải mình đã chết rồi, và người ta đang đến để làm đám. Chỉ là linh hồn cụ còn lởn vởn cõi dương chưa nỡ rời đi. Cụ nghe thấy tiếng bước chân giữa ngàn vạn âm thanh khác đang đi tới gần.

Xuống xe, bước chân của ông già run rẩy.

Dáng người gầy, tóc trắng phau, là dáng dấp của một cụ già trí thức về hưu. Đi theo cụ là hai người phụ nữ trung niên, chỉ thoáng qua cũng biết họ là ruột thịt. Người dẫn chương trình đưa cụ chầm chậm tiến về ngôi nhà đá. Người ta hỏi cụ có còn nhớ chút ký ức nào về ngôi nhà này không? Cụ đứng sững lại, nhắm mắt như đang đau đớn vật lộn điều gì đó trong đầu. Cụ đưa tay, tháo kính, lặng lẽ chấm giọt nước mắt đang rịn ra.

- Cụ có nhận ra ai đây không?

- Đây chính là cụ Liên, vợ của cụ đấy.

Cụ bà vẫn ngồi bất động trên ghế, tai lùng bùng câu được câu chăng, mắt cụ đã không còn nhìn thấy nữa, người trước mặt là những ai cũng chẳng biết.

Người đàn ông già chầm chậm bước tới, ngước nhìn căn nhà đá, rồi đưa tay lên trời kêu lên một tiếng.

Ông gục xuống đất. Những chiếc máy ảnh, máy quay phim lia tới tấp. Một người con gái của cụ hét lên.

- Làm ơn! Hãy tôn trọng bố tôi.

Trước những tiếng nức nở đến quặn lòng của người trong cuộc, các YouTuber và TikToker lặng lẽ ra về. Trong sân lúc này chỉ còn bốn người.

- Ai đấy?

Cụ bà lần tay theo ghế chầm chậm bước xuống bậc cửa. Cụ đang cố đi theo tiếng nói vang lên, rất gần nhưng như là của một nơi xa xăm vọng về. Cụ tưởng mình lại mơ. Dạo này cụ hay mơ. Cụ thấy mình như nhẹ bẫng có thể bay đi được. Có lẽ đã đến lúc rồi...

- Là tôi đây, Dũng của bà đây. Liên ơi!

Người đàn ông cầm lấy tay cụ.

- Dũng ư? Dũng nào?

- Dũng chồng bà đây.

- Sao giờ ông mới về? Đã ăn cơm chưa?

Cụ bà run rẩy gần như mê sảng, cụ vẫn nghĩ mình đang mơ. Người trước mặt giờ cũng chỉ là giấc mơ.

- Tôi đã về… chỉ là muộn quá thôi.

Hai người con gái ôm nhau bật khóc. Có lẽ, lúc này mẹ họ trên trời nhìn xuống cũng không trách chồng mình. Họ sẽ kể cho mẹ về người phụ nữ kia đáng thương biết bao, chung thủy biết bao nhiêu và đau đớn biết nhường nào. Nếu như không vì chiến tranh, không vì vết thương mà bố cô quên đi ký ức, thì có lẽ giờ đây, họ đã sống đến răng long đầu bạc và sẽ chẳng có giây phút đau đớn này.

- Em nghĩ nên để bố đón bà về chăm sóc, ở đây một mình, lại bị lẫn, mắt không còn nhìn thấy gì.

- Không, hãy để bố về ở với bà. Chị nghĩ bà không muốn đi đâu.

Nửa ngày trời, cụ bà mới bắt đầu hiểu ra câu chuyện, người ta còn sợ cụ bị sốc, cần phải trợ tim. Nhưng không, cụ bình thản, mỉm cười nhưng nước mắt cứ ứa ra. Chỉ một cái siết tay. Tôi đã dành cả đời để đợi ông, còn ông đã yên ấm với vợ con ở một nơi khác. Đời ác, hay chiến tranh ác quá!

- Mẹ! Mẹ ơi!

Cô gái ôm bà cụ vào lòng, khẽ nấc lên trong cơn xúc động.

- Hãy cho chúng con được gọi mẹ!

***

Xuân đến, căn nhà đá bên chân núi mở rộng cửa, bếp đỏ lửa, nồi nước đang reo báo khách rộn ràng. Cụ bà vẫn ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, lặng lẽ dõi theo tiếng bước chân loẹt quẹt đầy bận rộn của chồng.

- Phải chuẩn bị trà chứ nhỉ!

- Được rồi, bà cứ ngồi đấy đi. Ra giêng này, nghe tôi đi chữa mắt đấy. Bà phải chữa mắt để còn nhìn thấy tôi chứ.

Bà mỉm cười nghe cái giọng làu bàu của ông. Nếu là một giấc mơ thì cũng được, giấc mơ đẹp quá, bà chẳng bao giờ muốn mình tỉnh dậy. Nhưng gió vẫn thổi bên hông nhà rõ thế kia cơ mà. Là gió xuân đã về ngang căn bếp rồi.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)

Rể quý

(PLVN) - Chíu chíu. Giật. Bũm. Trượt rồi...! Tôi gào bỏng họng. Không được cá, thế mà vẫn vui. Ha ha. Từ sớm những gã mê câu đã í ới hẹn nhau. Khu đồng đất thênh thang. Quán cà phê mọc lên đủ ôm chứa những gã đàn ông nhàn rỗi, thích lối sống thảnh thơi.

Đọc thêm

Tôn vinh 80 năm Truyền thống Công an Nhân dân qua Trại sáng tác Văn học nghệ thuật 2025

Quang cảnh lễ khai mạc.
(PLVN) -  Ngày 27/3, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc Trại sáng tác Văn học nghệ thuật chủ đề “80 năm Truyền thống Công an Nhân dân và quê hương Quảng Trị anh hùng” năm 2025, hướng tới chào mừng kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống lực lượng Công an Nhân dân (CAND) 19/8 (1945-2025).

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước
(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Bức tranh

Bức tranh
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.