Trong những năm trường kỳ kháng chiến, Tổ quốc gọi, thanh niên cả nước trả lời, vượt muôn trùng cách trở để chiến đấu mang lại hòa bình cho dân tộc. Hiện tại, Tổ quốc lại gọi, chúng ta nên ngồi yên một chỗ là yêu nước. Nghiêm túc thực hiện giãn cách xã hội theo đúng yêu cầu của Chính phủ mới là yêu nước.
Những ngày qua, câu chuyện về ý thức cách ly xã hội của người dân đang nhận được sự quan tâm của dư luận. Mới đây, hàng chục thanh niên tụ tập đi thành từng tốp với tốc độ cao, lạng lách, đánh võng, thậm chí bốc đầu xe xung quanh khu vực hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội) khiến dư luận không khỏi bức xúc.
Thậm chí là có những hành vi tiêu cực, đối phó, lăng mạ, thách thức, hành hung cán bộ đang làm nhiệm vụ khi bị yêu cầu thực hiện các biện pháp phòng dịch.
Đây không chỉ là hành vi lệch chuẩn, thiếu văn hóa mà còn có dấu hiệu vi phạm pháp luật cần phải lên án, xử lý thích đáng với mục tiêu tuyệt đối không để những đối tượng xấu phá hoại công sức và thành quả phòng, chống dịch của toàn dân trong nhiều ngày qua.
Trong thế chiến thứ 2, xuất hiện bức ảnh người lính cõng con lừa đi qua bãi mìn. Không phải vì anh ta yêu động vật mà vì nếu con lừa chạy linh tinh thì rất có thể cả đội sẽ chết. Vì thế, đừng làm con lừa, hãy làm một người có ý thức. Không nên 'chạy lông nhông' và gây họa cho người khác.
Đáng mừng là những hành vi vi phạm pháp luật kể trên đã và đang bị pháp luật trừng trị thích đáng. Thế nhưng, thời gian qua tâm lý chủ quan phòng chống dịch bệnh của nhiều người dân đang có hiệu ứng đám đông, khi mỗi ngày có thêm nhiều người ra đường hơn khi vẫn trong thời điểm giãn cách xã hội.
Một góc độ nào đó, ở thời điểm hiện tại thì tài sản lớn nhất của con người là sự hiểu biết. Mong muốn lớn nhất của con người là sự bình an. Do đó, nếu chúng ta chưa làm được gì lớn cho bản thân, cho đất nước thời dịch bệnh thì cũng đừng làm gì phiền hà, rắc rối đến cuộc sống, cộng đồng. Thời điểm này đôi khi sự yên lặng là cần thiết, thậm chí là một sự đóng góp. Để vượt qua nỗi sợ hãi của dịch bệnh thì chúng ta cần đoàn kết, chia sẻ, cảm thông..., chứ không phải đùa cợt, vô tâm, vô cảm.
Trước khi bước chân ra đường, hãy nghĩ đến hình ảnh những bác sỹ tuyến đầu chống dịch mặt hằn vết khẩu trang, nhiều ngày chưa được về nhà. Hãy nghĩ đến những chiến sỹ ngủ trong rừng, nhường doanh trại cho công dân cách ly và hàng ngàn hàng vạn người đang hiến tài sản, trí tuệ để chống dịch giành lại bình yên cho đất nước.