Đôi mắt

Đôi mắt
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Tôi nhìn từng vạt nắng đang trườn một cách chậm rãi từ những mé bờ tường rồi bắt đầu thả rơi mình buông xuống mặt đất.

Sự hòa quyện của đất trời được thể hiện bằng việc vệt nắng cuối trời từ từ chuyển dần sang màu đen tuyền của chiều buông. Đêm đã buông xuống, lại buông xuống một lần nữa, để thời gian làm chủ mọi thứ như nó đã từng. Thời gian, không ai thắng được thời gian, nó vẫn ngạo kiêu như có thể làm chủ được mọi vật, những thứ đã qua bị thời gian cuốn lấy mất và không có cách nào lấy lại được. Chỉ có nỗi đau là vẫn ngày đêm thi thoảng được gợi lại bởi sự quyền năng của trí nhớ. Với tôi, những ngày tôi nhớ kĩ nhất không thể nào quên đó vẫn là những ngày hè tháng tám. Khi ấy, nắng của bầu trời thiêu đốt tôi!

Tôi sợ sự cô đơn nhưng lại không thích những nơi đông người. Vì thế vào những lúc tầm chiều khi tất cả đều chuẩn bị tan tầm, tôi chọn một quán cafe nằm ở một góc đường, nơi rồi sẽ có rất nhiều xe cộ đi qua. Tôi ngồi ở một bàn riêng, nơi sự riêng tư của tôi sẽ không bị ai quấy rầy và ngắm nhìn xe cộ qua lại, nơi sự cô đơn của tôi sẽ được khỏa lấp. Tôi vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp chị là khi tôi tròn mười tám tuổi, sinh viên năm đầu mới vào trường, tất bật với đủ loại tín chỉ nên thường bị stress đến độ rảnh rỗi cuối tuần là lại ra đây ngồi. Chị khi ấy vẫn thường chọn ngồi đối diện tôi. Thường sẽ không ai ngồi vậy, vì chị cũng chỉ có một mình, nếu ngồi vậy sẽ rất dễ bị nhìn thấy nhau, thường sẽ ngồi quay lưng lại hơn. Quả nhiên là vậy, thi thoảng tôi ngẩng đầu lên sẽ bắt gặp ánh mắt chị cũng vô tình nhìn tôi. Nhưng nhiều lần vô tình thì cũng đột nhiên trở nên tò mò và đột nhiên cảm thấy hứng thú với người đối diện ấy. Và nhất là tần suất chúng tôi, những người xa lạ, gặp nhau nhiều lần ở cùng một vị trí vẫn hay ngồi trở nên quen thuộc. Mỗi lần tôi bắt gặp ánh mắt chị, đôi mắt chị sẽ đột nhiên cong lại như hình vầng trăng khuyết, nở một nụ cười thật tươi. Với người lạ. Và nốt ruồi duyên trên gò má chỉ càng khiến nụ cười ấy trở nên đáng yêu hơn.

- Ban đầu không nghĩ là em sẽ lại bắt chuyện với chị đâu.

- Coi bộ có người cười thân thiện với nhiều người rồi nhưng chưa từng được đáp lại nè.

Chị lại cười. Chị rất hay cười nhưng lại rất ít nói. Còn tôi, tuy là một chàng trai nhìn có vẻ sâu lắng nhưng kì thực ở trong khoa lại rất hoạt bát và vui vẻ, dù gì tôi cũng là chàng bí thư năng nổ của lớp. Chỉ là đôi lúc, con người mà, ai cũng cần một khoảng lặng để che giấu một sự mềm yếu nào đó. Chị lớn hơn tôi bảy tuổi, là một nhân viên văn phòng. Kể từ khi chia tay mối tình lâu năm hai năm trước chị bắt đầu lao vào công việc, quay đi quay lại đã đến độ tuổi này. Và cả cái thói quen hễ tan ca là sẽ bắt đầu lao ra quán cafe chỉ để ngồi một mình trong yên lặng. Và từ đó đã gặp tôi.

- Chị ăn gì chưa? Còn nguyên bộ đồ đi làm. Sao chị không ăn gì đó rồi tối rảnh rỗi hãy ra đây?

- Chị thích nhìn cách người ta tan tầm, dường như ai cũng vội vã vì có một chốn để về.

- Lấy chồng đi rồi sẽ có chốn để về thôi.

Chị lại bật cười trước lời đùa của tôi. Kể từ lần đầu gặp mặt tới giờ đã gần bốn năm rồi khiến tôi dần tự nhiên hơn trong những câu đùa không còn e ngại gì với chị. Tôi cũng đã là chàng sinh viên năm cuối, chuẩn bị ra trường. Cho tới khi chị thấy tôi cúi xuống tiếp tục với khóa luận đang dang dở, chị khẽ với lấy ly cafe của tôi pha thêm sữa rồi thêm ít đá vào cho bớt đắng hóm hỉnh:

- Thế em lấy chị đi.

Cả hai chúng tôi đều cười vì chúng tôi đã quá thân thiết để có thể đùa với nhau như vậy. Kể từ hơn ba năm trước khi tôi bắt đầu đánh bạo qua bàn bên cạnh để hỏi về một người phụ nữ vẫn hay ngồi một mình. Những lần gặp sau chiếc bàn của tôi đã bắt đầu có thêm một người ngồi đối diện. Không cảm thấy có sự chênh lệch tuổi tác và cả cuộc sống, mọi thứ cứ như là một sự bù trừ. Chúng tôi có thể trái ngược tính cách nhau nhưng lại như bổ sung cho nhau. Mọi thứ tôi đều có thể chia sẻ với chị và những việc khiến chị stress có thể đôi khi tôi không hiểu vì tôi chưa đi làm nhưng bù lại năng lượng của tôi có thể giúp chị quên đi ít nhiều.

Tôi thích đôi mắt của chị, như lần đầu tiên tôi đã bị hớp hồn bởi đôi mắt ấy. Tháng tám cháy bỏng bởi mùa hè cũng không thể thiêu đốt tôi bởi đôi mắt ấy. Và khi đôi mắt ấy cười với tôi, tôi đã hiểu có gì đó đột nhiên nảy nở trong lòng mình. Những ngày hè tháng tám nóng lắm, kể cả khi chiều bắt đầu buông xuống và màn đêm bắt đầu trỗi dậy thành hình.

- Mẹ bắt đầu thúc chuyện lấy chồng.

- Nên! Hai chín rồi còn gì.

- Á à, em đang chê chị già đó hả?

Chị vẫn thường hay nói với tôi những chuyện làm chị nặng lòng bằng giọng điệu rất bình thản và vì tôi biết chị không muốn mọi thứ trở nên nặng nề mà chỉ đơn giản cần một người bên cạnh nên thường tôi sẽ đáp lại bằng một lời đùa. Nghĩ cũng hay thật, mối quan hệ lệch tuổi đã kéo dài những bốn năm trời dù không có lấy một điểm chung. Dừng tay với bản kế hoạch dang dở, nhìn vài giọt mồ hôi mịn hơi lấm tấm trên vầng trán đương nhìn ra góc phố của người đối diện, tôi chợt hỏi:

- Thế chị đã thích ai chưa?

- Rồi - Chị hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của tôi và sự thay đổi gương mặt trở nên nhanh chóng, từ nghiêm túc đột nhiên trở nên bông đùa - ...Thích em.

Quả nhiên chúng tôi không hợp để nói chuyện nghiêm túc vì khi ở cạnh nhau chúng tôi thường muốn đơn giản hóa mọi việc nên tôi cảm thấy mối quan hệ này thực sự rất dễ thương. Nhưng dĩ nhiên cũng có những lúc chúng tôi gặp vấn đề với cuộc sống mà mình đang đối mặt, chúng tôi cũng khóc với nhau. Vì trưởng thành hơn nên tôi rất ít khi thấy chị khóc, chị bảo chị không muốn khóc trước mặt người khác nên lần đầu tiên hiếm hoi tôi tìm thấy chị khi chị đang yếu lòng chị đã òa lên nức nở trước tôi. Lần đầu tiên đó cũng là vào tháng tám và cũng hơn một năm chúng tôi nói chuyện với nhau. Chị gặp stress với công việc và vì thế chúng tôi không gặp nhau như đã hẹn, nhưng từ cuộc điện thoại tôi cảm thấy chị có gì đó nên đã đi những nơi vẫn hay đi với chị chỉ để tìm chị. Và ở góc công viên quen thuộc chị hay đến mỗi khi buồn đó tôi đã thấy một con mèo ướt đang thu mình lại. Con mèo ướt ấy ngay khi thấy tôi đã òa lên nức nở. Nóng tháng tám cũng không thiêu đốt lòng tôi bằng những giọt nước mắt của chị. Để rồi khi bình tĩnh lại chị lại đùa:

- Em nên ăn nhiều hơn đi nhé, cao hơn chị cả cái đầu mà gầy quá. Dựa vào một tí đã bị cấn xương, đau cả người.

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi cứ cho rằng mối quan hệ ấy vẫn là tĩnh tại nhưng không chịu để ý dòng chảy của số phận đâu bao giờ ngừng lại. Vừa sửa lại hướng chiếc quạt nước cho hơi nước tỏa vào mát chị đã nghe chị nói:

- Chị đang quen một anh kia...

Và chị bắt đầu kể cho tôi nghe về anh ấy. Chị kể rất nhiều không phải vì kiểu khoe đã có người để tìm hiểu mà là để tôi có nhận định và đưa ra lời khuyên cho chị. Tôi còn nhớ rất rõ khi hơi nóng hắt vào người tôi, chị đã hỏi tôi “Em nghĩ chị có nên bắt đầu mối quan hệ ấy không?”. Và tôi đã trả lời: “Nên, đã đến lúc chị nên thuộc về một ai đó”…

Rồi chị cũng giới thiệu tôi với người đó. Rồi người đó bắt đầu chiếm lấy thời gian của chị và thay thế vị trí như tôi đã từng. Dù thế, mỗi tuần khi rảnh rỗi chị luôn dành thời gian gặp chỉ để ngồi cạnh tôi uống cafe. Thậm chí anh ta cũng biết cuộc hẹn của tôi và chị nhưng tôi vẫn nhớ như in ánh mắt khi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Có lẽ trong mắt anh ta tôi chỉ là một cậu bé không có gì đáng lo.

Mối quan hệ của chị và anh ta dù mới bắt đầu vài tháng nhưng dường như có đủ mọi cung bậc: có những lúc hạnh phúc nhưng cũng có những buồn thương. Và thi thoảng chị tìm đến tôi với đôi mắt đỏ hoe dù không muốn tôi lo lắng nhưng chúng tôi quá thân thiết để mà cảm nhận được. Cả chị và tôi đều nhận ra có những vấn đề trong mối quan hệ đó.

- Em có nghĩ chị nên dừng lại không?

- Yêu nhau sẽ khó tránh khỏi những lúc mâu thuẫn, đôi khi khi hàn gắn lại sẽ càng bền chặt hơn.

- Thế... em có muốn chị dừng lại không?

Tôi đã không trả lời cho đến khi độ non tháng sau chị cưới. Chiếc thiệp được đưa đến trước mặt tôi vào ngày đầu tháng tám, khi mà chúng tôi tròn năm năm quen biết. Có chút vội vàng đến độ tôi muốn hỏi tại sao nhưng chợt nhận ra mình không có vai trò để hỏi. Tôi cũng đến dự đám cưới chị. Cô dâu đẹp mặn mà trong bộ váy cưới màu trắng tinh đang nắm tay chú rể bước vào lễ đường...

Sau đó tôi bắt đầu đi làm và lao vào guồng quay công việc, chúng tôi cũng bắt đầu ít dần những cuộc gặp nhau. Chị đã có chồng, còn tôi không có lí do để ở cạnh chị nữa. Một năm sau đó, tôi nghe được tin chị ly hôn và chuyển đến thành phố khác sinh sống. Đến phút cuối cùng chị cũng không tạm biệt tôi, như một lời trách móc, như một đoạn dang dở và để lại cho tôi về một tháng tám đầy buồn thương. Tôi đã không nhận ra suốt những năm qua chị đã luôn mở lòng với tôi để tôi bước vào trong đó và cả việc ngăn chị lại khi chị có một ai đó khác...

Hôn lễ của chị, cũng là lúc tôi trưởng thành, nhưng đã không thể giữ được người con gái mình yêu nữa rồi.

Tin cùng chuyên mục

Mùa rưng rức đỏ

Mùa rưng rức đỏ

(PLVN) - Khi ông về đến thành phố đã là giữa đêm. Gió tháng ba hấp lên da thịt ông cái nóng còn sót lại của ngày. Người ta cứ nói thành phố này chỉ hai mùa mưa nắng. Nhưng, ông tin đâu đó, lẫn trong gió, trong mây, trong cỏ cây và cả lòng phố này, vẫn còn có một mùa nào đó thúc giục con người ta tìm đến nơi đây.

Đọc thêm

“Hòa bình không bao giờ là điều hiển nhiên”

Người Việt Nam đều rất yêu hòa bình và luôn sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nền hòa bình ấy. (Nguồn: QĐND)
(PLVN) - Câu nói này không phải đến bây giờ, khi đất nước kỷ niệm 50 năm ngày thống nhất, tôi mới được nghe. Tôi đã lớn lên cùng câu dặn dò khắc cốt ghi tâm này: “Hòa bình không bao giờ là điều hiển nhiên, con nhé!”.

Chuyện đã qua

Chuyện đã qua
(PLVN) - Cuộc sống của xóm Gò thật sự bắt đầu vào lúc trời xẩm tối. Cơm nước xong xuôi, họ dắt díu nhau đến vuông sân nhà chị Nữ, như điểm hẹn thường ngày, rôm rả chuyện trò. Xóm Gò là lãnh địa xa khu dân cư với những cuộc đời như ngã rẽ dòng sông.

Sông lụa

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu ven con sông quê êm đềm. Say trăng nên sông lênh loáng. Sông đa tình. Sông thả tóc phơi trăng. Mềm mại. Lả lơi.

Nhắm mắt chờ mùa hè

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Gần đây, thời tiết miền Bắc rất thất thường, hôm nóng, hôm lạnh như một cô gái mới lớn đỏng đảnh hay hờn dỗi. Có những hôm sáng đến, tôi còn phong phanh chiếc áo cộc, nhấm nháp cốc trà vải mát lạnh, vậy mà chiều tối đã co rúm trong đống áo khoác lùng bùng, ôm chặt ly ca cao nóng bốc khói.

Rể quý

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chíu chíu. Giật. Bũm. Trượt rồi...! Tôi gào bỏng họng. Không được cá, thế mà vẫn vui. Ha ha. Từ sớm những gã mê câu đã í ới hẹn nhau. Khu đồng đất thênh thang. Quán cà phê mọc lên đủ ôm chứa những gã đàn ông nhàn rỗi, thích lối sống thảnh thơi.

Nhà dì ba

Nhà dì ba
(PLVN) - Chung mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ sau một chuyến họ bươn chải nơi biển khơi. Từ bấy nó sống chung với dì ba, là chị của mẹ cùng với các anh chị em con của dì lúc mới lên mười. Dì thương nó như cách nó còn nhớ trong tiềm thức về tình thương của mẹ, dì cũng chưa bao giờ làm nó cảm nhận ranh giới trong tình cảm qua cách dì đối xử với nó và với các con của dì.

Nghệ thuật tái chế - Hơi thở mới từ những điều cũ

Triển lãm “Chạm một nét hoa” lan tỏa ý nghĩa sử dụng vật liệu tái chế trong hội họa. (Ảnh: VOV1)
(PLVN) - Khi lối sống xanh lên ngôi cũng là lúc nghệ thuật tái chế ngày càng hiện diện rõ nét trong đời sống văn hóa. Từ những tác phẩm đơn lẻ, nghệ thuật tái chế đã dần trở thành một xu hướng có sức lan tỏa mạnh mẽ, không chỉ tôn vinh vẻ đẹp sáng tạo mà còn “thổi hồn” vào những vật liệu cũ bị lãng quên, mang đến cho chúng một hơi thở mới đầy ý nghĩa.

Điều kỳ diệu

Ảnh minh họa. (Nguồn: internet)
(PLVN) - Cô gái tóc dài với mùi nước hoa ấn tượng, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, bên trái là chiếc đồng hồ Odo 36.10. Tôi thường đặt bình hoa nhỏ cách điệu, cắm một bông hồng nhung duyên dáng ở đó. Lúc tôi mang cà phê đến, cô gái nở một nụ cười và khen cà phê ngon. Ánh mắt cô đằm thắm hơn khi tôi khen cô thật đẹp. Cô ngắm thế giới của tôi kỹ hơn.

Cho những mùa xuân ở lại

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - Ngày nhỏ, tôi tin những nụ, những chồi xanh kia chính là những đứa trẻ ngủ quên, một sáng giật mình thức giấc vì phải đi học giống hệt như mình. Nhưng, thay vì đến trường, lớp học của những non tơ ấy diễn ra ngay trong mảnh vườn, trong khu đồi vắng và bão gió, nắng mưa chính là những bài học đầu đời…

Tôn vinh 80 năm Truyền thống Công an Nhân dân qua Trại sáng tác Văn học nghệ thuật 2025

Quang cảnh lễ khai mạc.
(PLVN) -  Ngày 27/3, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc Trại sáng tác Văn học nghệ thuật chủ đề “80 năm Truyền thống Công an Nhân dân và quê hương Quảng Trị anh hùng” năm 2025, hướng tới chào mừng kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống lực lượng Công an Nhân dân (CAND) 19/8 (1945-2025).

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước
(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.