Đoàn tụ

Đoàn tụ
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Thế là đêm ấy, bên nồi bánh chưng hắt ánh lửa hồng ấm áp, có hai người không còn trẻ nữa, ngồi sát bên nhau...

Ngày ấy, ông còn là anh đoàn viên Thản làm ruộng khỏe như vâm, thích giúp đỡ mọi người lại đàn hay hát giỏi nhất làng. Chẳng thế mà tuy Thản nghèo khổ bởi mồ côi cha mẹ từ sớm nhưng vẫn có nhiều cô gái để ý đến Thản. Có điều là chẳng cô gái nào được toại nguyện cả, bởi vì Thản đã có người thương rồi. Cô Ngấn da trắng, tóc dài, mắt huyền môi thắm, đẹp nổi tiếng làng trong xã ngoài mà đi với Thản thì quả là trai tài, gái sắc. Biết vậy, các cô gái chẳng dám ganh tị, họ còn quay lại vun vén cho Thản và Ngấn.

Tấm lòng người quê vốn rộng lượng, chỉ có điều ai cũng nghĩ nhưng không muốn nói ra rằng có thể Thản và Ngấn chẳng bao giờ thành đôi được. Trở ngại giữa đôi trai gái ấy sừng sững như cây cột lim, không dễ gì lay chuyển nổi, đó là ông chủ tịch xã, bố Ngấn.

Vốn gia trưởng, độc đoán lại có quyền "hét ra lửa", chỉ nghe phong thanh chuyện của con gái thôi, ông chủ tịch đã giận cành hông rồi. Cái thằng nghèo xơ nghèo xác mà dám chòi cao đứa con gái xinh đẹp sống trong nhà ngói năm gian có sập gụ, điện thờ sao? Giận lắm nhưng vốn thâm nho, ông chủ tịch không nói ra, nói vào gì cả. Giống như con diều hâu im lìm vờn lượn trên không, chỉ chờ cơ hội là lao xuống, xé xác chú gà khốn khổ.

Và, mọi chuyện bắt đầu khi Thản nảy ra cái ý nghĩ quái lạ ấy. Năm nào cũng vậy, vào những ngày rục rịch vụ đông - xuân, người làng lại cho hàng đoàn xe cải tiến, cơm nắm cơm gói, đi cách đêm cách ngày sang tận Kiến An, Hải Dương để mua bèo. Có năm phải mua đến mấy bận mà rốt cuộc vẫn không thả được sào nào, bao nhiêu công sức thành công cốc. Người ta cho rằng đất ở đây là đất chua mặn, bèo nước ngọt không chịu được, có sống cũng chỉ là hú họa.

Thản không nghĩ vậy! Lúc vớt một nắm bèo dại tặm rặm trong bàn tay, Thản bỗng nảy ra ý định táo bạo: tại sao không thử nuôi bèo giống thích nghi được với đồng đất này, có thể sống vụ này qua vụ khác? Khi Thản trình bày ý định của mình lên Ủy ban để xin kinh phí, có lẽ điều làm mọi người ngạc nhiên nhất là ông chủ tịch lại đồng ý. Thản mừng hơn bắt được vàng. Biết đâu, từ chuyện này, ông chủ tịch sẽ chấp nhận cho Thản và Ngấn yêu nhau. Thản đâu biết rằng khi đặt bút ký duyệt, ánh mắt ông chủ tịch đã lóe lên thứ ánh sáng kỳ lạ lắm. Ngấn cũng rất mừng trước thay đổi đột ngột của bố mình, nhưng cô không phải không lo lắng. Lúc gặp nhau ở chỗ hẹn, cô bồng bột níu lấy tay Thản:

- Sinh mệnh hai đứa mình đã đặt cả vào vụ bèo này rồi, anh ạ!

Thản không nói gì nhưng nhìn vào mắt Thản, Ngấn biết rằng anh sẽ tạo được bèo giống bằng mọi giá.

Trước tiên, Thản bỏ ra một tuần cật lực đào cái ao khá rộng sau nhà, lấy chỗ thả bèo. Thế rồi Thản chạy đôn chạy đáo hết lên huyện lại sang những xã lân cận mua thuốc trừ sâu và học hỏi kinh nghiệm của những người đã từng nuôi bèo giống. Suốt ngày, Thản lăn lưng ngoài ao, nâng niu từng cánh bèo như thể chăm sóc người thân của mình. Dần dần, so với những bèo tổ ong, bèo tai mèo, bèo tấm, bèo hoa dâu dại khác, những cánh bèo Thản nuôi đã mượt mà thấy rõ. Mọi chuyện đang bắt đầu suôn sẻ thì cái đêm hãi hùng đã xảy ra cho Thản.

Đêm ấy, một trận mưa rào ào đến, nước tràn bờ. Xen lẫn trong tiếng mưa rơi sàn sạt trên những cánh bèo, Thản nghe có tiếng lội oàm oạp trong ao của mình. Lo có con gì đến phá bèo, Thản khoác áo mưa, thắp vội ngọn đèn dầu định xuống thăm ao. Vừa ra đến cửa, bỗng có một bàn tay bịt lấy miệng Thản. Bàn tay ấm và mềm mại đó là của Ngấn. Cô thì thào bên tai Thản, giọng hốt hoảng:

- Anh đừng ra! Bố em đang cho người phá đám bèo ngoài ấy.

Thản lạnh người. Phá đám bèo ấy có khác gì phá chính cuộc đời của anh đâu! Thản khẽ gỡ tay Ngấn, quả quyết:

- Anh phải ra. Em chẳng nói đó như là sinh mệnh của bọn mình.

Bước sấp bước ngửa đến gần ao thì gió thổi tắt ngọn đèn. Thản còn chưa kịp làm quen với bóng tối bỗng có hai, ba người lao vào Thản. Chúng quật anh xuống đất rồi một trận mưa đấm đá bắt đầu giáng xuống. Thản không kêu được, chỉ co người cố tránh đòn thôi. Ngấn xô đến, phủ thân mình mảnh dẻ lên người Thản. Giọng nói của cô ngắt quãng cùng với tiếng nức nở:

- Em xin các anh... đừng đánh nữa...

Hóa ra là mấy người anh họ của Ngấn. Một đứa cúi xuống bên Thản, phả hơi rượu khê nồng vào mặt anh:

- Mày đã không nuôi được bèo giống, làm tốn tiền của xã. Bây giờ, hoặc là mày cút khỏi chốn này, hoặc là mày làm chó mà trả nợ cho xã. Nghe chưa?

Hắn đứng dậy, ngửa mặt cười hềnh hệch:

- Đũa mốc chòi mâm son. Ngữ mày mà dám sánh với cành vàng lá ngọc của ông chủ tịch sao?

Hắn chợt thay đổi nét mặt quay sang dịu dàng với Ngấn:

- Em gái, còn gì thì nói nốt với nó đi. Rồi từ bây giờ đừng bao giờ gặp nó nữa.

Mấy thằng anh Ngấn bỏ ra rặng mía đứng đợi. Thản vẫn co quắp dưới đất nhưng anh cảm thấy nước mắt Ngấn rơi trên mặt mình bỏng rát. Cô ghé sát tai Thản, nghẹn ngào:

- Hãy cố quên em đi. Còn em... em sẽ yêu anh mãi mãi.

Cô vùng đứng dậy, bỏ chạy vào trong màn mưa giăng kín. Thản không làm gì để ngăn cô lại được, những vết đòn vẫn ê ẩm trong xương cốt anh. Lâu lắm, Thản mới nén đau gượng đứng dậy được. Anh lảo đảo bước ra cái ao bèo. Những cánh bèo mơn mởn lúc nào giờ đã rách tan, trôi lòa xòa khắp mặt ao. Tự dưng Thản chợt nghĩ rằng thân anh cũng chỉ như những cánh bèo xơ xác ấy thôi. Anh có còn lại được gì đâu...

Một lúc sau, dân làng hốt hoảng khi thấy có ngọn lửa bốc lên từ nhà Thản. Họ hò nhau mang nước, chuyển cát đến chữa cháy. Chẳng có ai nhìn thấy Thản đang lầm lũi đi về phía bến đò. Trong tâm trí Thản, một ngọn lửa khác đang bùng lên, thiêu cháy nốt những ước mơ cuối cùng của anh...

Người đàn ông chợt trở về thực tại bởi tiếng chó sủa ngay dưới chân. Ông giật mình kinh ngạc khi nhận ra bàn chân đã đưa ông đi theo tiềm thức. Ông đang đứng trước cửa nhà Ngấn. Lúc này, trong tâm trí ông chòng chành hai miền ký ức. Một bên là hình ảnh cô Ngấn xinh đẹp thuở nào, còn bên kia là những người anh của Ngấn, hung dữ như bầy hổ đói. Cứ dùng dằng nửa muốn đi nửa muốn ở như vậy, cho đến lúc cánh cửa trước mặt ông mở ra, một người đàn bà với cây đèn măng sông trong tay xuất hiện.

Ông rụng rời chân tay, tiếng thốt rung khẽ qua đôi môi mím chặt: "Ngấn!" Vẫn là những đường nét mảnh dẻ của Ngấn thuở nào. Mái tóc Ngấn vẫn dài và óng ả, chỉ có đôi mắt là trũng sâu, như mệt mỏi trong sự chờ đợi. Bà cũng đã nhận ra ông. Cây đèn măng sông rơi xuống, vỡ tan dưới đất. Bà chạy lao đến, muốn ngã vào vòng tay rắn chắc của ông như ngày xưa. Rồi dường như cảm thấy không còn tuổi để làm việc ấy, bà chợt dừng lại cách ông mấy bước. ánh mắt bà chà xát trên khuôn mặt phong sương của ông, giọng nói thì rung lên:

- Ông đã về đấy ư?

Câu hỏi thật nhẹ và gọn. Dường như câu nói ấy đã ngự trị trên môi bà bao năm qua, chỉ chờ đến lúc này là bật ra thôi. Ông biết rằng bà hỏi vậy thôi chứ đâu cần trả lời, nhưng vẫn nhẹ nhàng:

- Nửa đời lưu lạc rồi! Xuân này muốn về nhìn lại quê hương một lần rồi chết cũng yên lòng.

Bà rưng rưng nhìn ông, lòng quặn đau khi thấy ông già đi nhiều quá. Chắc rằng ông đã phải vất vả lắm mới tồn tại được cho đến hôm nay. Nhưng bà ở lại cũng có sung sướng gì đâu. Thời gian, số phận đã cướp mất tuổi xuân của bà trong sự mòn mỏi đợi chờ. Ngày ấy, bà không ngờ ông bỏ đi nhanh như thế. Nếu biết vậy, bà sẵn sàng gạt phăng tất cả để theo ông, miễn là có nhau thôi.

Ông bà cứ đứng như thế mà ngắm nhau. Có biết bao điều muốn nói nhưng cứ nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt thành lời. Lâu lắm, bà mới ngượng ngùng phá tan không khí im lặng:

- Ông vào nhà đi. Khuya nay tôi sẽ mời ông ăn bánh chưng. Chắc lâu rồi, ông đã quên hương vị bánh quê hương.

Bấy giờ ông mới để ý đến nồi bánh chưng đang sôi ùng ục ở góc vườn. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong ông. Nhưng ông như chợt nhớ ra điều gì:

- Thế còn, bố và...

Bà cắt ngang lời ông, giọng nói có gì đó hờn trách:

- Bố mất lâu rồi. Còn chồng ư?... Tôi chẳng thể lấy ai.

Nghe bà nói, ông có cảm giác bàng hoàng. Ông biết bà là người trọn tình vẹn nghĩa nhưng bà ở vậy đến giờ thì quả là điều ông không ngờ tới. Ông xót xa nhìn bà. Tự nhiên ông có cảm giác những khổ đau của mình thật nhỏ bé so với những gì bà phải chịu đựng bao năm qua. Thấy ông cứ đứng ngẩn ra, bà chợt thấy thương ông quá. Giọng bà chùng hẳn xuống:

- Hay là ông cứ về nhà đi. Ngày mai tôi sẽ mang bánh sang và dọn dẹp cho ông luôn.

Ông nhăn trán suy nghĩ. Ông chưa thực hiểu câu nói của bà:

- Về nhà? Tôi còn nhà ư?

Ánh mắt bà bừng sáng long lanh:

- Tôi đã xây căn nhà trên nền đất cũ của ông. Mỗi mùa xuân về, tôi lại thắp sáng trưng đèn đóm bởi tôi biết thế nào rồi ông cũng về.

Bà ngừng lời, quan sát vẻ sững sờ trên gương mặt ông rồi tiếp:

- Ông đừng lo, cũng là nhờ công sức của ông thôi. Sau cái ngày ấy, tôi đã cùng anh chị em đoàn viên gắng làm nốt công việc còn dang dở. Bây giờ làng mình đã thành nơi phân phối giống bèo rồi. Xây căn nhà cho ông mới chỉ mất một phần nhỏ từ nguồn lợi đó.

Ông chợt hiểu tất cả. Một cái gì đó như là niềm hạnh phúc đã không có từ bao năm nay, ùa vào tâm hồn ông. Ông mạnh dạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bà:

- Tôi chưa về nhà đâu. Bà cho tôi ở lại trông bánh chưng cùng bà.

Thế là đêm ấy, bên nồi bánh chưng hắt ánh lửa hồng ấm áp, có hai người không còn trẻ nữa, ngồi sát bên nhau. Ánh lửa soi rõ trên khuôn mặt họ nét hồng hào, cái ngượng ngùng của thuở còn đôi tám. Và, đâu đó trong không gian đồng quê tĩnh lặng, mùa xuân đã trở về.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)

Trái tim... giấy

(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Đọc thêm

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.