Điều đẹp đẽ chỉ ngắn ngủi vậy thôi

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Ngày Tết chúng ta nói chuyện vui, đoàn viên, hội ngộ, nhưng ngày Tết cũng có những khoảng lặng ngầm ngùi, sâu lặng, để thao thức về ngày đã qua và tương lai. Nghe radio những ngày này thấy toàn mở nhạc xuân vui tươi, hoan ca… đơn giản vì người Việt hay nói: Vui như Tết! Nhưng thực sự ngày Tết có phải là ngày vui vẻ hay là ngày tiễn đưa của thời gian và lòng người nặng trĩu suy tư?

Với tôi, Tết ngày vui cũng nhiều mà ngày tĩnh lặng, đượm buồn cũng thật sâu sắc.

Mấy trăm năm trước, Nguyễn Trãi, một đại thần của nhà Lê cùng chinh phạt giặc Minh khi đã rời bỏ chính trường, sống nơi nhà tranh. Trong đêm 30 Tết biệt dã, cô quạnh đó, ông đã viết: “Chong đèn chực tuổi cay con mắt/Đốt trúc khua na đắng lỗ tai” (Đêm trừ tịch - Nguyễn Trãi). Ôi, một con người lừng lẫy, lại có một đêm cô độc “đốt trúc khua na” để đuổi ma quỷ trong đếm giao thừa có điều gì đó thật bất nhẫn của chính trị với tâm hồn của Ức Trai.

Hay cũng có lẽ ông nhìn thấy chính trường đẫm máu sau khi đất nước hòa bình, là những cuộc thanh trừng phe nhóm mà biết bao đại thần sinh tử trong thời chiến bị giết vì nghị kỵ, dèm pha hay tranh giành quyền lực.

Đó là câu chuyện buồn của một vĩ nhân. Còn chúng ta buồn không trong thời khắc giao

mùa đó?

Trong đêm giao thừa, khi rượu đã tàn canh. Khoảng thời gian gần hết 1 năm đó cho ta nghĩ năm trôi qua làm được nhiều việc tốt, nhiều việc dở dang, nhiều việc không biết tương lai ra sao? Ta thấy gánh nặng phía trước, thấy có hy vọng, niềm tin, nhưng cũng thấy bất trắc. Ai mà biết được ngày mai?

Với những người trẻ, Tết họ vô tư hơn, nhưng với thế hệ mang nhiều trách nhiệm thì ngày Tết quả là nhiều băn khoăn. Tuổi tác thêm, sức khỏe suy giảm, năng lượng không còn dài, sự an toàn không bảo đảm. Mối ưu tư đó trong đêm cô tịch 30 mấy ai hiểu, chỉ biết gửi tâm sự theo khói hương với tiên tổ.

Cụ Nguyễn Khuyến cũng cho những vần thơ đầy tâm sự trong những ngày cuối năm. Bài thơ Chợ Đồng, mang không khí hoài niệm của xứ Bắc; có mưa phùn, gió lạnh, có cái xao xác của chợ quê ở vùng châu thổ sông Hồng. Cái không khí Tết trĩu nặng của nợ nần, nghèo khó và chút hy vọng vang lên rồi tắt ngấm “Pháo trúc nhà ai một tiếng đùng”.

Nguyễn Khuyến là người tài hoa, rồi chán chốn quan trường mục rỗng, cáo quan về sống nơi thôn dã và qua đời tại đây. Chút ngậm ngùi của ông phản ánh được nỗi lòng của nho sĩ trong thời loạn, vẽ nên bức tranh quê đượm buồn trong những ngày giáp Tết: “Tháng chạp hai mươi bốn chợ Đồng/Năm nay chợ họp có đông không?/ Dở trời, mưa bụi còn hơi rét/ Nếm rượu, tường đền được mấy ông?/Hàng quán người về nghe xáo xác/Nợ nần năm hết hỏi lung tung/ Dăm ba ngày nữa tin xuân tới/ Pháo trúc nhà ai một tiếng đùng”.

Bài hát mà chúng ta hay hát và luôn nghĩ là bài hát vui khi năm mới đến là bài” Happy new year” của ban nhạc người Thụy Điển ABBA. Nhưng đó là một bài hát quá buồn, hoang mang, mất phương hướng khi năm cũ đã gần hết và năm mới sắp đến, khi mà “sâm banh đã cạn, hoa giấy ngập phòng…”.

“…Đôi khi em nhìn thấy/ Một thế giới mới can trường hiện đến/ Và em nhìn thấy sự thịnh vượng/ Trong tro tàn của cuộc đời chúng ta/ Ôi, đúng thế, con người là một lũ si ngốc/ Và cứ nghĩ là mình sẽ ổn thỏa/ Lê lết những bàn chân lấm lem/Chẳng bao giờ biết là đã chệch hướng rồi/ Cứ bước tới bất kể giờ đây đối với tôi/ Những giấc mơ mà ta từng có/ Đều đã chết hết rồi, chẳng còn gì ngoài những bông giấy vương vãi trên sàn nhà/ Cuối thập kỉ rồi/ Và trong mười năm tiếp theo/ Ai mà biết chúng ta sẽ tìm thấy điều gì…”.

Vậy tại sao con người nghĩ đó là ngày vui? Phải chăng là sự trốn chạy âu lo cuộc sống, trốn chạy muộn phiền để tìm hơi men trong cuộc vui vậy mà hát vang, chúc mừng năm mới, mà bước đi chả biết sao nữa.

Nguyễn Trãi đã viết: “Quét hiên ngày lệ bóng hoa tan”. Ngày lệ đây phải chăng là chia lìa, là nước mắt, là chút mừng vui hy vọng, là sự an ủi bản thân khi nhìn thấy “bóng hoa tan”.

Những thứ đẹp đẽ chỉ ngắn ngủi vậy thôi, giống như con người tìm kiếm niềm vui trong ngày Tết mà ngỡ là mình đang vui.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh hoạ (Ảnh: VOV).

Lời dặn của mẹ

(PLVN) -  Mẹ tôi thường dặn: “Trong cuộc đời này, con đừng suy nghĩ nhiều về chỗ đứng. Con hãy suy nghĩ con đứng như thế nào. Con đứng thẳng người, chỗ thấp cũng thành cao. Con đứng khom lưng, trên cao cũng thành thấp, con ạ.” Những lời dạy ấy, tôi không bao giờ quên. Vậy mà, thấm thoát đã hơn ba năm kể từ ngày mẹ rời xa cõi đời này.

Đọc thêm

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.