Đầu tư dàn trải

Những năm qua, nợ đầu tư xây dựng cơ bản cho các công trình hạ tầng ở nông thôn luôn xấp xỉ ở mức gần 200 tỷ đồng. Mặc dù năm nào thành phố cũng quan tâm bố trí và huy động nhiều nguồn để trả nợ, nhưng ngân sách có hạn, nên số nợ tới nay vẫn còn hơn 100 tỷ đồng.

Tình trạng này khiến không ít xã lâm vào hoàn cảnh khó khăn về tài chính, nhiều doanh nghiệp lao đao vì ứng vốn trước để làm công trình mà chưa thu được nợ trong khi lãi ngân hàng ngày càng lớn.

Nguyên nhân là do sự đầu tư dàn trải, thiếu tập trung. Hằng năm, ngân sách thành phố cấp xuống huyện, xã theo các chương trình đầu tư cho trường học, kiên cố hoá kênh mương, đường giao thông... Nhưng, hầu như các huyện bố trí nguồn vốn theo kiểu rải mành mành,' mỗi công trình, mỗi xã chỉ có vài chục tới hơn 100 triệu đồng, không đủ xây dựng. Có huyện, kinh phí xây dựng trường học chỉ 800- 900 triệu đồng nhưng rải ra tới 14- 17 trường, hoặc chỉ có 900 triệu đồng cho đường giao thông nhưng chia tới 20 xã...Vì thế nảy sinh tình trạng làm trước kế hoạch hoặc không có kế hoạch cũng vẫn làm. Người dân phải 'cõng' quá nhiều công trình một lúc nên không có khả năng đóng góp. Do đó, nợ nần cứ dây dưa từ năm này qua năm khác và hiện vẫn chưa biết trông vào nguồn nào để trả nợ.

Đầu tư dàn trải là căn bệnh kinh niên và tuy thành phố đã bước đầu hạn chế và khắc phục nhưng hậu quả không phải ngay một lúc có thể giải quyết được. Vì vậy, đổi mới công tác phân bổ vốn đầu tư xây dựng cơ bản và hạn chế tư tưởng ỷ lại, chỉ trông chờ vào nguồn vốn ngân sách của các địa phương là việc làm cần thiết trước mắt và cả lâu dài, sao cho đáp ứng yêu cầu đầu tư xây dựng hạ tầng cơ sở ở nông thôn nhưng vẫn bảo đảm sự minh bạch về tài chính và cân đối được nguồn vốn đầu tư, hạn chế tới mức thấp nhất tình trạng nợ xây dựng cơ bản ở các huyện.

Thanh Hiệp