Đất lành

Đất lành
0:00 / 0:00
0:00
Thói quen uống một ly cà phê trong tiếng chim buổi sáng khá xa xỉ. Vậy mà Nguyên đã sở hữu cái chuyện xa xỉ ấy gần sáu năm rồi. Đang mông lung nghĩ về những cánh chim mỗi năm lại vơi đi trong vườn thì Đạt hớt ha hớt hải gọi. Gã rủ Nguyên bán vườn cho mấy đại gia đang ỏn ẻn tràn về ngoại thành.

Anh pha thêm cà phê cho Đạt. Tiếng chim chóc lích chích bên tai cũng làm Đạt chú ý. Rồi gã nhếch mép: “Thôi bớt lãng mạn đi. Tối qua một người lại gọi, bảo tôi sang giục ông…” Nguyên chặn ngang: “Không thay đổi được tôi đâu. Đã bảo không là không mà”. Đạt không thèm uống hết ly cà phê, vùng vằng bỏ đi, buông thõng một từ: “Hâm”.

Nơi này có dự án đường vành đai đi qua. Gia đình Nguyên đã nhận đền bù hơn một mẫu đất. Còn lại Nguyên muốn giữ toàn bộ khu vườn còn ba mẫu. Mấy sào trồng rau công nghệ, chăn nuôi, đủ trang trải cuộc sống. Còn lại là trồng cây cho chim trời trú ngụ. Nhiều người bảo anh hâm. Ngay cả gã bạn thân của anh là Đạt, không dưới mười lần bảo Nguyên hâm. Mấy cô gái mơn mởn không đi học, thủy chung với nghề thủ công truyền thống ở lại làng, thi thoảng cũng đánh tiếng. “Anh đại gia đất” chỉ cần bán cho dân buôn một nửa thôi cũng đủ xây cái biệt thự ở vùng ngoại thành này, còn dư khối để mua cả nhà trên phố, cho thuê, chả phải làm gì vẫn mặc sức mà ăn. Nguyên đồng quan điểm với bố, phải giữ vườn. Nghĩ đến Đạt, những gã hô hố bụng phưỡn ra vẫn ngồi uống bia vã ở đầu làng, Nguyên cười mỉm. Nếu ai cũng “tỉnh”, thì làm gì còn đất cho chim trời. Có lúc, Nguyên tự thách thức chính mình. Anh nhủ: Thì mình cứ khư khư giữ đất, cứ hâm đấy, ai làm được gì nào.

Nguyên tốt nghiệp ngành nông nghiệp, ra trường được nhận vào làm việc ở Viên Nghiên cứu thủy sản. Đúng ngành anh am tường. Ngặt nỗi lương thưởng quá thấp. Bạn bè đồng trang lứa đứa nào cũng có đất bán, sắm xe hơi, phởn phơ giàu. Còn Nguyên, mấy lần về họp lớp hồi cấp ba mà nghe rát tai. Có đứa gọi anh là “ông viện”, “cán bộ”, đứa khác lại hỏi xoay hỏi xoáy chuyện vợ con, chuyện làm giàu. Ngay cả cô bạn ngày trước Nguyên quý mến, như mối tình đầu chớm nở của tuổi thanh xuân cũng làm anh chạnh lòng. Song gây ra vết thương thật sự đau đớn là cô bạn học cùng trường đại học, người mà anh tưởng sẽ sống chết đi với nhau đến suốt cuộc đời cũng đã phản bội anh. Vết thương xộc vào tâm trí anh ngay trong những ngày mà Nguyên cảm thấy chán công việc nghiên cứu nhất. Chấp chới trong dòng đời những trận gió thực dụng luôn quét qua lại, Nguyên xin nghỉ mấy ngày về quê. Đang mông lung nghĩ ngợi có nên nghỉ hẳn, tìm công việc khác không thì một con cò loạch choạch rơi từ trên tán cây xuống. Nó yếu ớt bết bát như mớ giẻ rách trên mặt đất. Một bên cổ chân chim bị gãy, cánh bị thương. Chắc bị bắn đây mà. Anh nghĩ và đưa con cò vào lồng. Sẵn chút hiểu biết về chim chóc, anh tìm cách chữa thương. Chỉ ba ngày sau con cò có thể đứng gượng bằng hai chân. Khi đã chắc chắn con cò có thể đi kiếm ăn, anh thả về vườn. Tâm sự với bố, ông tâm tư rất nhiều bởi chính ông cũng đang rất thương chim chóc, song đám thanh niên lởm chởm râu ria trong làng lại dùng súng hơi để bắn làm mồi nhậu. Chính con cò bị thương đã khiến Nguyên thay đổi ý nghĩ thoát ra ngoài. Bàn việc này với bố, ông nói rất mạnh: “Con suy nghĩ đúng. Học cũng là để thêm hiểu biết. Bây giờ con về làm trang trại, trồng rau sạch cũng rất ổn. Con có thể bảo vệ bầy chim”.

Hơn một tháng sau thì anh nhận quyết định thôi việc. Nguyên dồn tâm sức để ý tưởng thành hiện thực. Anh có nhiều bạn kỹ sư đã và đang phát đạt hoặc khởi nghiệp từ nghề rau công nghệ. Kỹ thuật, nguồn giống, việc dựng nhà lưới… với anh trở thành chuyện nhỏ. Nhiều người xì xào. Rằng thằng này mất tiền đi học, tưởng làm ông to, bà lớn, ai ngờ quay về… vườn. Nguyên bỏ ngoài tai hết thảy. Anh lăn lộn với công việc. Chỉ ba tháng sau đã được thưởng thức thành quả, là lứa rau thủy canh được một tập đoàn phân phối thực phẩm thu mua, đưa vào siêu thị. Anh nở cười tươi như hoa xuân trong vườn mẹ. Những tâm tư, nỗi niềm xao xác trước đó bị đẩy lui, chỉ còn những hy vọng. Anh biết mình đang đi đúng hướng. Nhiều lúc ngồi ngắm bầu trời, nghe tiếng chim, anh tự thả lòng mình với niềm lạc quan diệu vợi. Cuộc sống có nhiều ngã rẽ, được làm những gì mình mơ ước, thấy thanh thản, đó cũng là hạnh phúc.

* * *

Cách đây chục năm, chim chóc vẫn chọn khu vườn này làm nơi trú ngụ. Những năm Nguyên đi học xa, chim chóc về nhiều hơn. Bố Nguyên - ông Thành yêu chim chóc, nhưng tự thấy những vết thương từ thời trận mạc vẫn luôn hành hạ, khiến ông có lúc tưởng mình phải về phía bên kia. Chỉ còn Nguyên, sức dài vai rộng, đủ tâm huyết lo cho đời chim chóc. Biết được ý định của con về quê dựng cơ ngơi, ông mừng lắm. Nhìn thấy thành quả ban đầu của con, ông cũng mừng lòng. Sẵn ở làng có cô Thơm, con gái người đồng đội cũ, tốt nết, giỏi đan lát, thêu thùa. Ông Thành định sẽ tác thành cho hai đứa. Nguyên giờ quan điểm khác. Anh không kén cá chọn canh nữa. Những vết thương xưa cũ cũng phải chữa lành bằng một mối tình khác, dậy hương ở ngay làng mình, nếu được. Ông Thành vẫn bảo với con: “Những năm con đi học, cô Thơm thường sang hỏi han. Cô bé rất thích chim chóc. Hai đứa mà tìm hiểu thì…”. Nguyên vui, nhưng tỏ ra hơi ngượng: “Vâng, bố cũng đừng có giục con”. Ông Thành dấn một bước: “Hay là để bố đưa con đến nhà người ta. Có bố đi cùng, con cũng dễ nói chuyện”. Nguyên lắc đầu cười: “Bố cứ làm như con còn trẻ con lắm!”.

Rồi cũng chẳng phải bố đưa đến, mà Thơm đã tự tìm đến khu trồng rau của Nguyên. Cô gái đặt rau cho trường mầm non của chị gái. Nguyên thấy Thơm thật ưa nhìn, giao tiếp cũng khéo léo. Có lúc, anh thấy cô như đang nhìn trộm mình. Tim anh thình thịch đập. Rung rinh. Lúc anh nói chuyện với Thơm, trên bầu trời, những cò, vạc bay lượn, kéc kéc kêu, đùa giỡn.

* * *

Nguyên thỏa mong ước là có một người phụ nữ giản dị, hiểu mình. Anh và Thơm cưới nhau vào một ngày mùa thu mênh mang. Chiều ấy, bầy cò vạc vui sướng lượn lờ, bay trên bầu trời, trên những tán cây. Con nào con nấy như một miếng lụa, kết thành cả dải lụa lớn chúc mừng đôi uyên ưng. Vợ chồng ông Thành mãn nguyện, cười suốt trong đám cưới. Còn Nguyên, anh hiểu là từ nay trách nhiệm của mình sẽ lớn hơn. Mình có một gia đình để chăm lo, một ngôi vườn với bầy chim trời đang ngày một đông đúc. Đường vành đai đi qua, khu vực làng của Nguyên đất đai càng có giá. Các đại gia trên phố vẫn về săn tìm những nơi chốn có thể giúp họ gần gũi bầu trời, dẫu có phải bỏ ra cả núi tiền.

Làng nhiều người phởn phơ giàu. Ô tô, xe máy sang lượn phè phè. Đạt vẫn không từ bỏ ý định của một “cò đất”. Dẫu là bạn, nhưng Nguyên không thích kiểu dai như đỉa của Đạt. Gã vẫn đưa người về hỏi mua một phần khu vườn mà Nguyên đang trông nom. Bao vụ làm ăn, môi giới thành công đã khiến Đạt giàu lên trông thấy. Nhưng gã chẳng thể nào thuyết phục Nguyên thay đổi ý định. Một ý đồ tiêu cực nảy nòi trong đầu Đạt. Gã xúi giục bọn cò tặc, những tên bợm nhậu chuyên săn bắt tìm cách làm ngôi vườn của gia đình Nguyên tan tác. Chúng nhằm làm chim cò tan tác, rụng xuống, bào mòn sự kiên định của Nguyên. Một cuộc săn bắt đầy dã tâm được lên kế hoạch. Đạt bí mật cho bọn cò tặc thêm tiền. Đêm ấy trời oi bức, bọn săn bắt trộm, gần hai mươi tên núp vào đêm đen với lưới, vợt, đèn pin và nhiều công cụ hỗ trợ. Trong chớp nhoáng, bọn chúng đã lùa được gần hết những cò lớn, cò bé đang thiêm thiếp ngủ trong tổ, trong ngách của tán cây. Trong đêm đen, chim chóc trở nên yếu đuối trước mọi cạm bẫy. Sáng ra, Nguyên điếng người khi phát hiện vườn đã bị càn quét, chỉ còn số ít chim chóc hoang mang lượn lờ. Ba ngày sau, Đạt tìm đến Nguyên, vờ hỏi han, chia sẻ. Gã còn tìm cách làm Nguyên nản lòng.

- Thôi ông ạ, hơi sức đâu mà lo cho chim chóc. Ông cứ nghe tôi, vợ con ông sẽ chẳng phải khổ, làm lụng.

Nguyên ném thẳng vào mặt Đạt sự tức tối. Anh đuổi Đạt ra khỏi nhà mình khiến người vợ cũng thấy bất ngờ. Đạt đi rồi, Nguyên tê tái nhìn vào vợ với ánh mắt đầy lo lắng. Anh bảo: “Em hãy cho anh lời khuyên”. Thơm dịu dàng: “Em tin những gì anh làm và anh hãy làm như thế”. Lời của vợ tiếp thêm sức mạnh cho Nguyên. Hôm ấy, anh đến tìm những người có trách nhiệm cao nhất trong xã nhờ giúp đỡ. Anh cũng hỏi thuê người gia cố lại tường bao, dây thép gai để hạn chế sự đột nhập vào vườn. Chưa đầy một tháng công việc đã xong. Một buổi chiều đẹp, anh lang thang dưới tán cây thì bắt gặp con cò cánh xám nhạt đang luých chuých đậu bên dưới. Anh nhận ra sợi chỉ còn buộc ở chân nó. Đó là con chim từng bị thương mà anh đã cứu chữa. Anh nói với chim như nói với chính mình: “Chào mày. Mày hãy sống khỏe, sống vui trong vườn. Hãy lôi kéo loài của mày tìm về đây mà ở. Đây là nhà…”.

Nói rồi, anh tự giễu. Mình có hâm không? Nguyên chỉ nghe tiếng lá trở mình, nhè nhẹ.

Một ngày, hoa cúc trong vườn dâng hương. Nguyên và vợ vui mừng thấy chim về, đông chưa từng có. Chúng vui như thể muốn về khu vườn để dự lễ hội của loài, như những ca sĩ bầu trời. Nguyên nói với vợ: “Đất lành chim đậu em nhỉ. Càng làm, càng sống với chim chóc, anh càng thấy mình đã may mắn không bán đất đai. Và anh chắc, mình đang rất giàu có”.

Truyện ngắn của Diên Khánh

Tin cùng chuyên mục

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)

Thầm thì hoa nở

(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

Đọc thêm

Hội xuân trên miền đá lạnh

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Mùa xuân đến. Bản Ðèo Hoa ngập tràn tiếng đàn, tiếng sáo. Một góc Pattaya giữa ngút ngàn mây núi. Tối nào cũng vậy, lũ trai bản lại rủ nhau đốt một đống lửa thật to dưới tán một cây săng lẻ. Ðống lửa là những khát khao rừng rực cháy trong lòng chúng. Những hớp rượu nếp nương cứ ừng ực tuôn vào, những bài ca cứ thế ngân lên. Những cô gái trẻ ngồi bên khung cửi tay dệt vải mà tâm hồn như những con chim đậu trên cành.

Trái tim... giấy

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)
(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Ánh Sao

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chiều thả những sợi nắng vàng rực xuống sân ga lố nhố người. Tiếng loa thúc giục hành khách lẫn trong tiếng cười nói xôn xao. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Tôi chọn cho mình cách di chuyển bằng tàu hỏa như muốn có thêm chút thời gian và tâm sức để suy ngẫm về những gì đã xảy ra và cả những điều sắp phải đối mặt.

Lời dặn của mẹ

Ảnh minh hoạ (Ảnh: VOV).
(PLVN) -  Mẹ tôi thường dặn: “Trong cuộc đời này, con đừng suy nghĩ nhiều về chỗ đứng. Con hãy suy nghĩ con đứng như thế nào. Con đứng thẳng người, chỗ thấp cũng thành cao. Con đứng khom lưng, trên cao cũng thành thấp, con ạ.” Những lời dạy ấy, tôi không bao giờ quên. Vậy mà, thấm thoát đã hơn ba năm kể từ ngày mẹ rời xa cõi đời này.

Ba thứ vô thường, vô giá, và cần trân trọng trong đời người

Ảnh minh hoạ (Ảnh:Giacngo.vn)
(PLVN) -  Trong cuộc đời mỗi con người, có những thứ thoáng qua như cơn gió, dễ đến và cũng dễ đi. Đó là công danh, tiền tài và sự nghiệp. Những thứ này, dù có vẻ hào nhoáng và rực rỡ, thực chất chỉ là phù du. Công danh có thể mất đi khi thời thế đổi thay, tiền tài cũng chỉ như nước chảy qua tay, và sự nghiệp, dù lớn lao đến đâu, cũng chẳng thể trường tồn mãi. Đuổi theo những điều này mà quên đi giá trị thực sự của cuộc sống, con người sẽ tự đánh mất chính mình.

Lời hồi đáp

Lời hồi đáp
(PLVN) - Có những khoảng trống không tên gợi lên nỗi nhớ nhung hoặc tôi cố gắng không nhồi nhét một cái tên vào đó. Vì chỉ cần định hình một cái tên thôi thì có nghĩa mình đã nhớ thương người ta đến mức nào...

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.