Đánh thức

Triệu Bảo Ngọc Anh

Thảo vừa bước xuống tàu đã thấy Kiên ngay trước mặt, tay ôm bó hoa hồng vàng rất đẹp. Vừa trao hoa cho Thảo, Kiên vừa nói:

Cả tỉnh đang đón một nguyên thủ quốc gia hòa bình, còn anh đang đón em.

Thảo không mấy xúc động, nhưng cũng nói vui:

Anh biết nói những lời có cánh từ bao giờ thế?

Kiên chừng như nhớ ra một sai lầm không thể gỡ lại của quá khứ, mà anh đã định quên, nhưng cũng không muốn nhắc lại làm gì, bèn nói lảng:

Em về sở ngay à? Ăn chút gì đã, rồi anh đưa đi.

Em chưa muốn ăn, nhưng ta ngồi uống nước nói chuyện một lát cũng được, rồi anh cho em về sở luôn, chiều xuống huyện cho kịp.

Thảo không thể hình dung Kiên bây giờ cũng là Kiên của 10 năm trước. Giá mà thế thì Thảo không đến nỗi đứng vậy mãi. Ngay những người thân trong gia đình Thảo bây giờ gặp Kiên, cũng cứ trách Thảo khó tính quá, nên để mất Kiên. Nhưng đâu có phải thế. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết, chứ còn người ngoài thì sẽ đánh giá Kiên như những gì Kiên đã gạch đầu dòng kể ra trong thư tỏ tình với Thảo: Khỏe mạnh, học hành tử tế, công ăn việc làm ổn định, thu nhập khá, có nhà riêng v.v.. và v.v.. Thảo đã xé tan bức thư ấy và thôi luôn cả quan hệ bạn bè với Kiên vì cô thấy mình bị xúc phạm. Chả lẽ tình yêu là thứ có thể bày tỏ bằng cách nhặt tất cả những cái gọi là ưu thế để đưa lên bàn cân như vậy ư? Không đời nào. Chẳng có thì thôi, chứ không bao giờ Thảo phải lụy những yếu tố đó, Thảo chỉ lụy tình. Thảo hiểu được rằng, yêu được thật là khó. Và nói theo cách của toán học thì tốt mới chỉ là yếu tố cần, hoàn toàn chưa đủ.

Không ngờ cú xốc ấy làm đóng băng con tim của cô gái đang sức yêu...

Sau Kiên, nhiều người con trai khác đến với Thảo. Nhưng người thì củ mỉ cù mì, mãi chẳng bộc lộ được những gì con tim dang khao khát. người thì lại sấn sổ, chỉ chực đốt cháy giai đoạnnnn. Có người mười phân đã tưởng vẹn cả chín, ấy vậy mà không hiểu vô duyên nhạt nhẽo thế nào, Thảo lại rơi vào trạng thái ngủ đôngggg cố hữu.

Gặp lại Kiên bây giờ, Thảo vẫn thấy thanh thản mà không tiếc nuối gì cho quyết định trong quá khứ của mình, dù Kiên đã nhiều đổi thay theo hướng tốt đẹp lên. Bởi Kiên đã trong ấm ngoài êm.

Do mối quan hệ công tác từ những lần làm việc trước, lần này Thảo nhận lời với Toàn-phó chủ tịch văn xã huyện-là nhất định sẽ xuống dự hội thảo quan trọng này, vừa để động viên phong trào của một huyện nghèo, và có thêm thực tế.

Thảo đến hội trường ủy ban khi giờ họp sắp bắt đầu. Vừa thấy bóng Thảo, Toàn đã ra tận cửa đón, bắt tay rất chặt và đưa Thảo lên ngồi ở hàng ghế đại biểu trên cùng, giới thiệu rất trân trọng:

Đây là Nhà báo Thu Thảo, người rất quan tâm đến phong trào văn xã của huyện nhà, hôm nay lặn lội về đây dự hội thảo với chúng ta.

Rồi anh vào cương vị người chủ trì hội thảo.

Thương dân, sâu sát phong trào, chỉ đạo sắc sảo, biện pháp kiên quyết, dù chẳng phô trương quyền lực nhưng vẫn đầy uy quyền. Người ta không sợ anh nhưng nể và phục anh, bởi anh nói được, làm được và không gì có thể qua mắt anh. Họ vẫn bảo: con ruồi bay qua, anh còn phân biệt con đực, con cái.

Thảo rất có cảm tình với ông huyệnnnn này, trước hết vì thấy ở anh những điều kiện cầnnnn. Còn để có điều kiện đủ thì...chờ đã.

Cơm nước xong, anh còn ngồi trò chuyện với nhà báo mãi về đủ thứ chuyện ở huyện anh, nào khó khăn, nào thuận lợi, nào những dự định cho tương lai. Thảo thầm nghĩ: Đúng là con người của công việc. Nhưng rồi, anh cũng quay trở lại được với những lo toan chu đáo đời thường:

Chết, mải 'bóc lột' nhà báo, quên mất rằng chị đã đi hằng trăm cây số đến với chúng tôi, lại làm việc suốt buổi chiều rồi. Để tôi cho người đưa chị về khách sạn. Gọi là khách sạn cho oai, chứ nó chỉ là một nhà nghỉ của huyện.

Thảo từ chối ngay:

Thôi anh cứ cho nghỉ tại nhà khách ủy ban đây cho tiện.

ấy chết, nhà khách ít khi có hơi người, để nhà báo trung ương nghỉ thế sao được!

Có sao đâu anh. Tôi quen và thích dã chiến hơn.

Hay là, nếu chị không chê, mời chị nghỉ ở phòng của tôi, còn tôi sẽ sang phòng làm việc, nhân thể tôi còn chuẩn bị thêm cho buổi làm việc ngày mai.

Thảo không nỡ từ chối sự chân thành của Toàn.

Anh mở cửa phòng, soạn sửa lại căn phòng tí chút, dặn dò rồi trao chìa khóa cho Thảo, Anh bắt tay Thảo thật chặt, giữ hơi lâu và lưu luyến đi.

Mười rưỡi đêm, Thảo vẫn chưa ngủ được. Cô ngồi dậy, ra mở cửa để cảm nhận hết không khí đồng quê ban đêm, rồi quay trở vào; lấy mấy tờ báo địa phương ra đọc.

Nhìn lên phòng mình vẫn thấy sáng đèn, Toàn hơi băn khoăn, rồi quyết định đi lên.

Chị Thảo không ngủ được à? Vậy thì mệt lắm đấy. Có mấy băng nhạc mới, hay tôi bật nhẹ để chị nghe cho dễ ngủ nhé. Dù chưa ngủ được cũng nên đi nằm cho thư giãn...

Cảm ơn anh chu đáo quá. Tôi tự lo được mà.- Thảo đứng lên. Hai bàn tay thô ráp của Toàn bỗng đột ngột đặt lên vai Thảo, hơi kéo về phía mình, một chút thôi, rồi dừng ngay và anh nói vội:

Chúc Thảo ngủ ngon.

Thảo vừa thấy hụt hẫng, lại vừa thấy hài lòng. Trong nhiều trường hợp tương tự, các sếp sẽ không chỉ xử trí như Toàn. Chính việc anh muốn giữ một khoảng cách nào đó với Thảo lại làm cô mong được gần gũi anh hơn.

Có lẽ chưa bao giờ Thảo ngủ ngon như đêm ấy.

Cô trở dậy đón ban mai thôn dã với một cảm giác khác lạ. Hình như có một cái gì đó đã đánh thức trái tim ngủ quên bấy lâu nay trong cô.

Một lần xung đột

Dương Thị Nhụn

Công việc cơ quan chẳng đáng gì với sức trai tráng trong tôi. Hôm nào cũng như hôm nào, tám giờ mới lao xe vào cổng cơ quan, ghé qua mỗi phòng một tí, làm vài chén trà nóng, dăm ba câu chuyện tầm phào, về phòng mình lại pha trà, có việc thì ngồi làm đến mười giờ rồi vươn vai, bẻ sườn răng rắc đứng dậy. Tháng tháng lĩnh lương, đưa đủ cho vợ, có đồng lặt vặt thì để lại tiêu. Kể ra, người khác nhìn vào cũng lý tưởng! Tiền ít thật, nhưng lúc nào cũng sạch sẽ, chỉnh tề.

Gần đây, tôi lại thấy sự làm việc kiểu chu kỳ đó thật tẻ nhạt, nhàm chán. Thần kinh bị ức chế, về nhà luôn cau có, thỉnh thoảng lại gắt với vợ con. Vợ tôi buồn lắm. Cô ta lặng thinh không nói gì, nhưng hay khóc thầm trong bếp. Những lúc chợt bắt gặp, tôi bực lắm: Có thế mà cũng chảy nước mắt. Đã vậy thì về nhà sớm làm gì! Thế là có ai rủ đi đánh bóng bàn, cầu lông là tôi đi liền.

Chiều nay dù cố hết sức, tôi vẫn bị thua hai séc trắng một ông già bên ngân hàng. Tôi bực tức trở về nhà. Bộ complê mới toanh của tôi nhăn như mặt con khỉ ở vườn thú đang treo trên dây phơi. Thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Phải huy động tất cả mọi nguồn lực từ khoản lao động ngoài giờ và nhịn đói nhịn khát tôi mới có được bộ quần áo này. Có những lúc mùi thuốc lá bắt gặp ở bất cứ nơi nào có cũng hành hạ tôi ghê gớm. Người tôi nhão ra, thậm chí tới bữa cơm mà miệng thì đắng ngắt. Thế mà vợ tôi không biết qúy trọng nó, cô ta dám coi thường nó. Nghĩ đến đây tôi không nhịn được nữa, gầm lên:

- Người đâu mà vụng về thế hả giời. Cô nhìn xem, bộ complê của tôi hay là đống rẻ rách đây?

Vợ tôi từ tốn:

-Em, mải nấu cơm trong bếp, đến lúc mở máy thì nó đã khô cong. Thôi để ăn cơm xong em là đền.

Tôi tru lên:

-Cô là đến 'tiếng thơ' cũng chả hết được, nó mất dáng mất rồi! Cô thật là...

Chưa để tôi nói hết, mắt cô ta lóe lên còn miệng thì mếu máo:

- Sao anh thay đổi nhanh thế. Có mỗi bộ quần áo mà cũng quang quác lên. Thế sao mặc bẩn không giặt ngay đi, treo ở mắc cả tuần. Nó bốc mùi rồi đấy. Người ta giặt cho không biết điều lại còn lắm chuyện. Mà tôi nói cho anh biết, diện nó vừa vừa thôi.

Tôi có mỗi bộ này để họp hành, hội nghị, đám cưới đám cheo. Lấy đâu ra mà diện. Không ngờ cô lại làm hỏng mất. Người đâu mà vụng thối vụng tha thế không biết.

Miệng vợ tôi tru lên. Đôi môi ngày nào mền mại và hồng như một trái đào chín, giờ méo xệch đi. Cô ta lấy tay gặt phăng mớ tóc loăn xoăn trên trán và tiến về phía tôi:

Anh đừng cho tôi hiền mà bắt nạt tôi nhá! Ngày xưa anh điềm tĩnh, đứng đắn lắm cơ mà.

Thế cô bảo tôi bây giờ thiếu đúng đắn à?

Ai biết đâu đấy! Hay gằn hắt vợ con thế chắc phải có bồ bịch gì rồi.

Ôi, cái thằng đàn ông kém tài sắc như tôi làm sao có thể cám dỗ được người đàn bà khác cơ chứ.

Thế mà có đấy. Bao nhiêu cô gái khen anh là hấp dẫn...

ồ! Thế mà tôi chả biết cả.

Tôi cười phá lên. Mặc dù rất tức giận vì bộquần áo mồi, nhưng tôi lại phát hiện ra điều vợ tôi suy nghĩ lâu nay. Cô ấy hiền, không mấy khi nói to với người khác, kể cả chồng con. Chắc là phải bức xúc trong lòng lắm mới có thái độ như thế. Cô ấy thấy tôi cười khoan khoái như thế lại tưởng tôi giả vờ, quát:

Đừng có mà qua mắt tôi. Vờ vịt thế là đủ rồi!

Không ngờ cơn thịnh nộ của vợ tôi lại bắt đầu như vậy. Lúc đầu còn chậm rãi, nhỏ nhẹ vì sợ hàng xóm nghe thấy. Thế rồi nó cứ to dần, to dần...Cô ta cứ gào lên không cho tôi cơ hội xen vào nữa. Tôi biết làm gì khi một người đàn bà đang giận dữ? Cô ta ghen bóng. Buồn cười thật. Tôi là lại đi theo một người đàn bà khác, mà theo vợ tôi, thì đó là một người đàn bà trẻ đẹp lại giàu có nữa. ừ! Nếu có một người như vậy cũng hay chứ sao! Cô ta sẽ chiều tôi hết ý. Nhiều khi con người ta không định giá được chính bản thân mình và nhiều khi cũng phải ngỡ ngàng vì không ngờ mình lại có giá như thế. Có người đàn bà khác biết đâu tôi sẽ không cáu kỉnh một cách vô cớ nữa, cho dù công việc ở cơ quan có nhàm chán đến đâu. Ôi, cái thằng đàn ông ngớ ngẩn ơi! Tại sao lại không tìm một bông hoa nữa khi nó đang nở và tỏa hương.

Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu trận lôi đình của vợ? Theo ý cô ta, im lặng là đồng ý. Thật sự thì tôi đã kịp làm gì đâu. Không thể thua một người đàn bà,nhất là vợ. Thế là cô ta nghỉ lấy hơi, tôi bắt đàu gào lên, Rằng cô đừng có mà vu vạ cho người khác. Tôi chưa bao giờ bồ bịch cả. Rằng cô là người duy nhất tôi yêu. Nhưng nếu cô còn già mồm thì tôi sẽ ra khỏi cái nhà này, để mặc mẹ con co làm gì thì làm...

Có tiếng cạch cạnh ở cầu thang. Vợ chồng tôi cùng ngỡ ngàng. Thằng con tôi đứng ở góc nhà từ bao giờ,. Mắt nó mở to ngạc nhiên, miệng mấp máy như nói điều gì. Tôi cứng miệng, không thể gào thêm được nữa. Một phút nặng nề trôi qua. Nó bắt đầu lên tiếng:

Sao bố mẹ lại ầm ĩ như cái chợ vỡ thế này? Bố có biết rằng bố là người vô tích sự không? Sáng thì dậy muộn, chiều thì bóng với ban đến tối mới về, hai mẹ con làm những gì bố có biết không? Tay mẹ đang bị bỏng vì nhớ ra bộ quần áo của bố đấy! Thế mà hơi một tí là bố mắng mẹ, mắng con. Con hỏi bố, bố đã giúp được gì cho mẹ nào?...

Thế này thì chẳng còn ra thể thống gì nữa. Thằng con trai mà tôi yêu qúy nhất đời lại kết tội bố nó như thế đấy. Rặt cái giọng của mẹ nó đây mà. Không biết từ khi nào nó lại có giọng điệu kiểu ấy? Đúng là rau nào sâu ấy. Vợ tôi kinh ngạc nhìn con:

Con ơi! Con nói với bố như vậy là hỗn đấy!

Thằng bé nức nở chạy vụt đi. Tôi quát lên:

Đấy! Kết quả dạy dỗ con cái của cô đấy!

Co ta chẳng kịp đáp lại câu nói móc mói của tôi, chạy theo con trai:

Thắng, về nhà ngay. Con không được chạy ra đường. Thắng ơi! Chờ mẹ nào!

Vợ tôi đuổi theo khá xa mà nó chẳng chịu dừng lại. Nó giận bố mẹ rồi đây mà. Thằng bé tính quyết liệt lắm. Không kịp suy nghĩ, tôi cũng co cẳng chạy theo. Bóng vợ tôi thấp thoáng ở đằng trước mặt tôi không thể nào đuổi kịp được. Thế mà mọi ngày tôi cứ chê là chậm chạp. Thế mới biết có phải lúc nào người ta cũng bộc lộ hết khả năng của mình đâu. Tôi thở dốc. Mệt muốn đứt hơi. Đường phố đông nghẹt người. Ba chúng tôi cùng phải luồn lách hư một con rắn. Tôi thấy thấp thoáng vài vô gái nhìn tôi cười ngạo nghễ. Mặc kệ! Hơi sức đâu mà để ý đến cô nào đó xinh xắn lại giàu có như vợ tôi vừa nói. A! Chỗ kia bị tắc đường rồi. Thế nào cũng bắt được hai mẹ con nó đấy ở đấy. Tôi dấn thêm một chút. Một chiếc ô-tô lù lù lao tới. Thằng bé lao ra. Nước mắt đang chảy dài nên nó cứ chạy văng mạng. Vợ tôi hét lên kinh hoàng rồi cũng lao theo. Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng. Chiếc xe tải rít lên vội bị phanh gấp. Không hiểu sao cả ba chúng tôi cùng ngã ập vào nhau. Người lái xe giận dữ vừa nhổ bọt phì phì vừa mắng chúng tôi: Muốn chết cả nút hả? Muốn cho ông mày đi tù hả?. Người xúm quanh đông nghịt. Một anh công an đến thổi còi Toét! Toét, nhưng chúng tôi vẫn chịu đứng dậy. Tôi ôm chặt vợ con vào lòng. Kho báu của tôi đây rồi! Tại sao có lúc điên khùng toi coi vợ con chẳng ra gì? Tại sao nỡ coi thường hạnh phúc mình đang có? Tại sao tôi lại nghĩ đến một người con gái khác? Vợ con là điều lớn lao nhất trong tôi lúc này. Biết đâu vừa rồi chỉ trong nháy mắt thôi là tôi không bao giờ được ôm ấp, vuốt ve, hôn hít kho báu của tôi nữa.Phải biết nâng niu hạnh phúc, vì nó chông chênh dễ vỡ lắm. Bất giác tôi phá lên cười, rồi nói thầm với con trai: Thắng này! Tí nữa mẹ sẽ mua con gà về đãi bố con mình đấy. Con tôi toét miệng cười: Con không cần phải như thế. Nhưng con biết bố đang nghĩ gì rồi! Từ nay bố sẽ về nhà sớm chứ?. Hẳn rồi!. Tôi vừa định nói với nó vài điều nữa thì nghe tiếng quát giận dữ: Có đứng lên không? Các người không biết bao nhiêu người ùn tắc ở đây à? Các người xẽ bị xử phạt hành chính vì gây rối trật tự công cộng! ăn lắm rồi rửng mỡ hay sao mà nằm ra đường thế?.

Chúng tôi cùng bật dậy. Phạt thì phạt. Mọi cái chẳng có nghĩa gì khi chúng tôi vừa lấy lại được điều lớn lao hơn.