Chọn nghề đâm thuê chém mướn để có tiền chữa bệnh cho con, bị cáo không ngờ rằng có ngày anh ta phải ngồi tù vì lựa chọn sai lầm của mình, đứa con nhỏ bơ vơ không cha, lại mất thêm cả mẹ khi vợ bị cáo bỏ đi theo người đàn ông khác.
Bị cáo Phúc đang bị dẫn giải r axe về trại giam |
Chém thuê chỉ vì kiếm tiền chữa bệnh cho con
Tòa án Nhân dân TP.HCM vừa đưa vụ án “Cố ý gây thương tích” ra xét xử phúc thẩm, vụ án do bị cáo Đặng Thanh Phúc (22 tuổi, ở tỉnh Cà Mau) cầm đầu. Phiên tòa hôm ấy có rất nhiều người tham dự .Tại đây, cảm xúc những người dự khán xen lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. Phía gia đình bị hại chỉ mong Hội đồng xét xử có những hình phạt thích đáng để đủ sức răn đe đối với các bị cáo. Còn phía gia đình các bị cáo, chỉ mong sao cho con mình được giảm án. Bà N.T.P (mẹ Phúc) cũng vậy, ngồi ở hành lang tòa án, bà chỉ mong Phúc sẽ được giảm án để trở về phụ bà nuôi hai đứa con nhỏ. Một hình ảnh trái ngược giữa hai gia đình bị cáo và bị hại.
Mẹ Phúc cho biết, hôm xảy ra vụ án, con của Phúc nhập viện tại bệnh viện Nhi Đồng 1, TP.HCM đã hai ngày, nhưng trong nhà lại không còn tiền để chi trả cho những khoản viện phí đắt đỏ tại TP.HCM. Dù bà đã cố gắng vay mượn bạn bè và những người thân trong gia đình mà vẫn không đủ. Hôm đó, bác sĩ lại cho biết, con Phúc bị bệnh rất nặng nên cần phải phẫu thật, gia đình phải chuẩn bị tiền để các bác sĩ đưa bé vào phòng mổ .
Nghĩ thấy tủi thân, mình là đàn ông trụ cột trong gia đình mà không lo được cuộc sống cho vợ con, Phúc tìm đến rượu để giải sầu. Mặc dù rất thương con trai và con dâu nhưng “hoàn cảnh tui nghèo, chẳng biết làm sao, tui chỉ biết động viên nó gắng vượt qua, “mình ở hiền sẽ gặp lành”, rồi cũng có người giúp đỡ mình. Cả ngày hôm đó, tui cùng nó đi vay khắp anh chị em trong gia đình và bạn bè cũng chỉ được gần 3 triệu đồng, trong khi tiền mổ thì nhiều hơn thế. Sáng hôm sau, tui thấy nó đưa tiền cho tui và bảo vào bệnh viện đóng tiền mổ cho con nó…”. Bà P. chảy nước mắt khi nhớ lại những gì đã qua.
Theo bản án sơ thẩm, do có mâu thuẫn trong việc xây nhà nên ông Nguyễn Văn Ai (55 tuổi, ở TP.HCM) và ông Đỗ Hùng Tín nảy sinh nhiều mâu thuẫn chưa được giải quyết trước đó. Để việc xây nhà của mình không bị cấm cản, ông Ai đã tìm người “giải quyết” ông Tín.
Khi biết được Phúc từng “bóc lịch” 9 tháng tù về tội “Truyền bá văn hóa đồi trụy” và hiện đang gặp khó khăn về việc chạy tiền chữa bệnh cho con, Nguyễn Văn Ai đã tìm gặp Phúc và trao đổi công việc. Khi gặp, Ai bày tỏ mong muốn “thuê” Phúc “xử đẹp” ông Tín thì sẽ được nhận 6 triệu đồng. Do đang trong tình thế cùng quẫn ,Phúc nhận lời mà không hề do dự. Để Phúc triển khai công việc được tốt, Ai đưa trước cho Phúc 3 triệu đồng, số còn lại sau khi hoàn thành công việc sẽ đưa. Nhưng với điều kiện, Phúc phải giải quyết công việc trong thời gian sớm nhất.
Để giết ông Tín, Phúc gọi điện cho đồng bọn trợ giúp mình. Ngày 15/9/2011, Phúc hẹn với đồng bọn ra quán cà phê gần nơi mình ở để phân chia công việc. Sau khi thống nhất, Phúc và đồng bọn đến nhà ông Tín để ra tay. Nhưng hôm đó, ông Tín lại không có ở nhà vì vậy cả nhóm đành phải quay về chờ thời cơ khác.
Khoảng chiều tối cùng ngày, Phúc và đồng bọn lại đến nhà ông Tín. Đang trên đường đi, Phúc và đồng bọn phát hiện, ông Tín đang nhậu với bạn thì cả nhóm xông vào chém ông Tín túi bụi. Do bị đánh bất ngờ, ông Tín tìm cách tháo chạy thì cả nhóm đuổi theo chém ông Tín, gây thương tích. Sau khi gây án, thấy ông Tín người bê bết máu, Phúc và đồng bọn lên xe bỏ chạy. Khi về đến điểm hẹn, Phúc chia tiền cho đồng bọn, rồi chạy vào thăm con ở bệnh viện. Ông Tín được người dân đưa đi cấp cứu ở bệnh viện Nhân Dân Gia Định.
Trả giá vì việc làm thiếu suy nghĩ
Ngày 5/11/2011, Cơ quan Công an quận 12, TP.HCM đã triệu tập Phúc và đồng bọn đến trụ sở để làm rõ hành vi “Cố ý gây thương tích”. Tại Cơ quan Điều tra, Phúc khai rõ hành vi phạm tội của mình nên vụ án được nhanh chóng được sáng tỏ. Phúc bị tạm giam để chờ ngày xét xử. Cũng từ đó, gia đình Phúc đi vào hẻm cụt. Ngày Phúc bị tạm giam cũng là ngày vợ Phúc chuẩn bị hạ sinh đứa con tiếp theo.
Khó khăn chồng chất khó khăn, bà P. tâm sự : Vợ Phúc sinh con được tròn 4 tháng thì không chịu được cảnh nghèo, đành để hai đứa con thơ cho bà nuôi rồi đi theo người đàn ông khác, giàu có hơn về vật chất. Bà P. nói trong nước mắt, một tay bà cả ngày chăm hai đứa con của Phúc và đứa con của anh trai Phúc chết vì bị bệnh để lại.
Hằng ngày bà phải lo cơm nước cho ba đứa cháu nhỏ và người chồng hằng ngày đi phụ hồ, khiến bà không còn thời gian đi làm thêm một việc gì. Cuộc sống của đôi vợ chồng già và ba đứa cháu nhỏ ngày ngày phải chắt chiu từng đồng mới đủ sống. Nhiều người nhìn vào, họ thường bảo “sao ông bà lớn tuổi rồi mà con còn nhỏ vậy”. Nhìn mấy đứa cháu tui chỉ biết khóc và cố gắng thay con chăm cháu”!
Cuộc nói chuyện của chúng tôi bị cắt đứt giữa chừng vì đến giờ tòa tuyên án. Bà P. vội vàng chào chúng tôi để vào lắng nghe tòa tuyên con trai mình. Nhìn người phụ nữ ấy khép nép trong khán phòng khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Bà lấy tay áo lau vội những giọt nước mắt rồi đứng yên lặng nghe vị Chủ tọa phiên tòa tuyên án. Điều bà mong lúc này là Phúc được tòa giảm án để sớm về phụ bà nuôi hai đứa con nhỏ.
Thế nhưng niềm mong ước của bà P. đã không được tòa chấp nhận. Hội đồng xét xử nhận định: Trong vụ án, Phúc là người chủ mưu lôi kéo các động phạm khác tham gia, gây mất trật tự an sinh trong xã hội nên cần phải chịu hình phạt thích đáng trước pháp luậtđược. Hội đồng xét xử đã quyết định tăng án. Mức hình phạt mà Phúc phải nhận là 15 tháng tù giam, tăng 5 tháng so với mức án sơ thẩm tuyên trước đó.
Vừa nghe mức án tòa tuyên án, Phúc chỉ kịp nhìn người mẹ như muốn nhắn gửi, mẹ chịu khó thay con nuôi hai đứa con thơ, Phúc vội vã đi theo các chiến sĩ công an ra xe chở phạm. Còn bà P., chỉ biết căn dặn Phúc cố gắng cải tạo cho tốt để được pháp luật khoan hồng. Nhìn bà chạy theo gọi tên Phúc và khóc nức nở, những người có mặt tại đây không ai khỏi bùi ngùi, suy ngẫm về cuộc đời...
Ngọc Hân