Đàn bà yêu

Đàn bà yêu
0:00 / 0:00
0:00

(PLVN) - Và hạnh phúc nếu như là có thật\Xin giọt xuống đời dẫu một sáng ngày thôi

Từng nghe kiêu hãnh là con ngựa bất kham, cứ xoải bước tung hoành trên bình nguyên rộng lớn, bất kể hiểm nguy rình rập

Con ngựa hoang tàn ấy vẫn đang chạy mải miết trong lồng ngực mỏng. Vấp rồi lại chạy. Ngã rồi đứng lên. Không thể nào ghìm lại để học cách thỏa hiệp.

Quay trở về với cơn sốt buổi chiều, hay tình yêu của đàn bà tuổi bốn mươi

Đàn bà bốn mươi tuổi còn yêu, mà ngoài bốn mươi, năm mươi cũng vẫn còn yêu. Dẫu có bao cay đắng, hoài nghi, chua chát, đàn ông còn đó thì đàn bà còn yêu.

Lần nào yêu cũng là lần cuối cùng rồi. Là bến đỗ rồi. Mà lúc không thể cập bờ quay trở ra về với sóng nước mênh mông thì cay đắng vô chừng. Bao xót xa ngậm ngùi, cay độc, xả hết ra, như dầm con thuyền về nước lạnh, trong lòng chợt băng giá đi, bởi ý nghĩ không thể còn yêu thêm được nữa, sợ đàn ông như con chim sợ cành cong.

Mà giờ mới thấy thêm bao nghịch lý ở đời. Hai chữ bí ẩn vốn chỉ hay dành cho đàn bà. Bí ẩn nhưng thực ra dễ tiếp cận và dễ hiểu vô cùng. Còn đàn ông thì khác, nhìn tưởng đơn giản đấy nhưng lại không thể nào hiểu được. Mọi cố gắng để hiểu chỉ như con hàu cố bám vào bề mặt đá lạnh ngắt, cứng rắn, trơn chuội, mà không thể nào thực hiện được tham vọng chui qua lớp vỏ vào bên trong.

Đàn bà bốn mươi,từng yêu, từng gắn bó với người đàn ông mình yêu dấu, rồi đến lúc phải rời bỏ đi mà tận cùng xa cách rồi mới thấy hóa ra mình vẫn chẳng hiểu chút nào về người đàn ông mình từng chung sống, thậm chí có con.

Tưởng đau khổ nhấn chìm rồi mà rốt cuộc lại yêu. Lại yêu như lần đầu (hay như lần cuối cũng thế). Lúc bên nhau thì vui sướng hân hoan, mà lúc cách xa thì muôn ngàn bão tố.

Tình yêu của đàn bà như đào kép trên sân khấu. Lúc đắm đuối nồng nàn, lúc đau đớn ngạt thở. Lúc nào cũng đậm chất bi thương. Người ngoài nhìn vào không thể không cười. Mà cũng không thể không kinh ngạc.

Có thể nguyền rủa người yêu nhưng không thể nguyền rủa tình yêu.

Cũng như có thể hôn lên dấu chân người tình đã bỏ đi đến hai mươi năm có lẻ. Nhưng không chịu bỏ qua cái tôi cá nhân để níu kéo quay về.

Cũng như có thể nhặt lại đầu mẩu thuốc còn sót lại trong gạt tàn đốt lửa chắp lên môi để tìm lại hơi thở của người tình. Nhưng không thể cất lên tiếng gọi

Có thể bái lạy tình yêu nhưng không thể quỳ dưới chân người tình hiện hữu.

Đàn bà phụng sự tín ngưỡng duy nhất là tình yêu. Và đàn ông là cả thế giới

Tình yêu của đàn bà là hạt giống của loài hoa dại, còn tìm được mảnh đất gieo mầm là sẽ thành cây.

Bốn mươi tuổi một chặng đường. Ngoảnh đầu trở lại mới thấy bao trầm luân, vòng tay ôm không xuể những ưu phiền. Những điều gặt được là từ những đổ vỡ, tàn phai.

Nước mắt tưởng đã cạn rồi mà còn nhỏ xuống trong cơn khóc lịm. Giây phút nhận ra điều gì đã đến quá muộn mằn, cái gì đã trôi, đã mất, đã tan biến.

Yêu như chết – tàn phai , không tuổi tác

Bật máu môi này- dâng hiến – vong thân…

Tin cùng chuyên mục

Gặp lại người thầy

Gặp lại người thầy

(PLVN) - Chợ sớm tấp nập, cảnh bán hàng rổn rảng. Tiếng mời mọc, mặc cả, cười đùa làm cái tinh sương trở nên ấm áp. Mấy bác bán rau vừa hạ xong xe hàng, ngồi hút thuốc lào sòng sọc.

Đọc thêm

Tạm biệt tháng 3...

Tạm biệt tháng 3...

Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...

Dưới bóng xanh có đôi mắt đẹp

Điệu múa uyển chuyển trong trang phục của phụ nữ dân tộc Mường. (Ảnh: Làng Văn hóa các dân tộc Việt Nam)
(PLVN) - Ngẩn ngơ dưới cây tếch đầu bản, Lương như người bị bắt mất hồn. Chân anh chạm vào những vụn li ti trắng như sữa của hoa tếch. Hương đào núi đã phảng phất trong gió. Hoa đào không biết lòng Lương đang bồn chồn đợi chờ. Anh giật mình khi nghe tiếng bà Tơi gọi.

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."
(PLVN) - Bình không còn ở lại căn phòng đó nữa, không còn ở lại với vợ con, bạn bè, đồng nghiệp và những dự định dang dở nữa. Cây vạn niên thanh vẫn tốt tươi, nhưng một chiếc lá xanh tên là Hà Sơn Bình vừa rơi xuống…

Hạnh phúc là đi trên mặt đất

Thế hệ ngày nay luôn miệt mài tìm câu trả lời cho câu hỏi về hạnh phúc. (Nguồn ảnh: Youtube)
(PLVN) - Hạnh phúc là gì? Hàng triệu con người trên trái đất này, ngày đêm vẫn luôn đặt ra cho mình, cho nhau câu hỏi ấy. Nhưng làm gì có một khái niệm cụ thể, bất biến, chính xác cho hạnh phúc bây giờ? Mỗi một người mưu cầu khác nhau và giá trị của hạnh phúc đối với họ cũng khác nhau. Ở mỗi một thời đại, tiêu chuẩn sống thay đổi, giá trị hạnh phúc cũng đổi thay theo.

Điều anh không nói

Điều anh không nói
(PLVN) - Cô đốt một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, tiếng rít làm cho màn đêm yên tĩnh bỗng như bị xé toạc bởi thanh âm nặng nề của khói thuốc.

Nghe radio với ba

Nghe radio với ba
(PLVN) - Bữa Tết rồi tôi chở ba tôi đi chơi. Ba nói mở Ngọc Tân nghe hát đi. Tôi mở lại cho ba bài “Hà Nội và tôi” của Lê Vinh. Ông nghe say sưa và kết luận: “Ca sĩ chả có ai hát hay hơn Ngọc Tân”.

Gió về ngang căn bếp

Gió về ngang căn bếp
(PLVN) - Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn.

Khai mạc Triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng”

Khuôn viên nơi tổ chức triển lãm.
(PLVN) - Ngày 15/3, tại Bảo tàng Mỹ thuật Huế, Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ Thuật tỉnh Thừa Thiên Huế tổ chức triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng” nhân dịp kỷ niệm 71 năm ngày Truyền thống Nhiếp ảnh Việt Nam (15/3/1953 - 15/3/2024).

'Sống' - liên kết sợi dây cội nguồn

Cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ. (Ảnh: NXB Kim Đồng)
(PLVN) - “Sống” là câu chuyện về một người mẹ kể cho con gái về những kí ức li kì xuyên suốt khoảng thời gian bà sống và làm việc trong chiến khu. Với hai tuyến thời gian quá khứ - hiện tại cùng các nhân vật đan cài, cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ.

Người đến sau

Tranh minh họa.
(PLVN) - Gió đêm rít từng cơn, dẫu nghe dịu nhẹ nhưng cũng đủ làm lạnh lẽo những hình nhân đang khẽ đắm chìm trong cô tịch.

“Mẹ yêu con”

”Trên lưng mẹ” - bức ảnh của tác giả Lê Bích chụp năm 2005. (Nguồn ảnh: BTC)
(PLVN) - Tình mẫu tử luôn là nguồn cảm hứng bất tận, được nhiều nghệ sĩ thể hiện đa dạng qua nhiều hình thức. Trong đó, nhiếp ảnh cũng là một ngôn ngữ đặc biệt.

Dưỡng thần

Dưỡng thần
(PLVN) - Không gian ấy bình lặng mà tươi thắm, hoa đua nhau nở. Hoa vẫy mời chim chóc về ríu rít. Hoa gọi nhành nắng xuân. Tất cả do bàn tay ông Đức làm ra. Khi ông đang chăm sóc chậu mai chiếu thủy thì tiêng ông Hiệp vọng vào. Cổng chỉ khép. Ông Hiệp khoái trí cười với sắc hoa đón chào.

Điều đẹp đẽ chỉ ngắn ngủi vậy thôi

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Ngày Tết chúng ta nói chuyện vui, đoàn viên, hội ngộ, nhưng ngày Tết cũng có những khoảng lặng ngầm ngùi, sâu lặng, để thao thức về ngày đã qua và tương lai. Nghe radio những ngày này thấy toàn mở nhạc xuân vui tươi, hoan ca… đơn giản vì người Việt hay nói: Vui như Tết! Nhưng thực sự ngày Tết có phải là ngày vui vẻ hay là ngày tiễn đưa của thời gian và lòng người nặng trĩu suy tư?

Ánh lửa trên đồi quyên thảo

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Đã bao năm chị vẫn giữ thói quen dậy sớm nhóm lửa. Sáng nay cũng vậy, khi lũ chim trên đồi quyên thảo thức giấc, chị lại trở dậy ngồi bên bếp lửa.

“Phụ nữ Việt Nam có một thời như thế”

Ra mắt sách “Phụ nữ Việt Nam có một thời như thế”. (Ảnh: BTPNVN)
(PLVN) - Bảo tàng Phụ nữ Việt Nam hiện lưu giữ hàng nghìn lá thư thời chiến của những người phụ nữ, thể hiện tâm tư của những đôi lứa yêu nhau phải tạm chia xa, của những người vợ đợi chồng, những người con nhớ mẹ, những người chị ngóng tin em... Sự ngăn cách giữa hậu phương và tiền tuyến khiến họ đành gửi gắm yêu thương, vui buồn cuộc sống và động viên nhau qua những lá thư.

Chuyện của bà

Ảnh minh họa truyện. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Phải nói chưa có một gia đình nào phức tạp như gia đình tôi, phức tạp từ những mối quan hệ trong gia đình, phức tạp từ bản tính của từng con người với mỗi tính cách khác nhau nhưng đều khó hiểu, cho đến phức tạp hoàn cảnh gia đình. Nhưng có lẽ phức tạp nhất đó là mối quan hệ giữa ông bà tôi, một mối quan hệ mà từ lúc bé tôi chẳng hiểu rõ đó là yêu thương hay tất cả đều đã phai nhạt qua thời gian và năm tháng.