Cuộc đua với thời gian

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Con người luôn dành cả cuộc đời để chạy đua với thời gian. Từ việc bào chế thuốc trường sinh, vội vàng lưu giữ những bức ảnh, cho đến việc sống gấp.
Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)

Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)

Tôi cũng không ngoại lệ, tôi là một kẻ sợ thời gian. Việc duy nhất, tôi có thể điều chỉnh lại dòng thời gian đang cuồn cuộn chạy đó là thức dậy vào những lúc chạng vạng giữa sáng và tối.

Tôi nhớ hồi bé xíu, cứ mỗi dịp Tết, tôi lại chọn một ngày để thức thâu đêm suốt sáng xem tất cả các chương trình trên TV. Xem cho đến khi mắt mỏi nhừ, mí sụp xuống mới chìm vào giấc ngủ. Ngày ấy, tôi luôn sợ hết Tết, sợ quay lại trường học, sợ phải đối diện với chồng bài kiểm tra toán cao ngất. Tôi luôn nhớ câu nói của cổ nhân khi xưa “Thức khuya mới biết đêm dài”. Nhưng đêm đâu còn dài nữa, khi thời gian ngày càng đuổi sát nút con người, giống như một cơn bão chực chờ nuốt lấy thân hình nhỏ bé của ta.

Đến tận bây giờ, khi tuổi đã có hai chữ số, thi thoảng, tôi lại thức dậy lúc bốn giờ sáng, mở cửa nhìn bầu trời đang lờ lững trôi đi. Không tiếng xe cộ, không tiếng người qua lại. Chỉ còn tôi và thành phố Hà Nội đang nhìn nhau. Lúc này đây, tôi mới nhìn rõ diện mạo của mảnh đất nơi mình đang sống.

Bạn đã bao giờ chạy chân trần trong buổi sáng tối mịt chưa? Tôi thì đã từng rồi, lao vào màn đêm, xuyên qua những cột đèn đường vàng lấp lánh. Thế giới này bỗng chỉ thuộc về mình tôi. Ngày còn nhỏ, tôi thường rất tò mò những cửa hàng lộng lẫy, siêu thị tấp nập về đêm sẽ như thế nào nhỉ? Khi trưởng thành, tôi mới biết, sau lớp vỏ đẹp đẽ, khi màn đêm buông xuống, những cánh cửa cuốn loang lổ, khung cửa sắt gỉ sét mới chính là “bộ mặt thật” của những ngôi nhà này.

Kỳ lạ làm sao, tôi lại thấy giống hệt như con người. Dưới ánh sáng mặt trời hiền hòa chúng ta luôn tô vẽ những lớp mặt nạ hào nhoáng, xinh xắn theo quy chuẩn của xã hội này. Ai vẽ càng đẹp, điểm càng cao. Nhưng khi đêm về, dưới màu đen của thế giới, ta mới lộ ra bất an, dằn vặt, đau đớn, hoang mang, phiền muộn. Ta cảm thấy mùi men rượu nồng trong đêm, mùi xăng xe, mùi nước mắt.

***

Người ta thường nói, những kẻ thức thâu đêm là những người cô đơn, họ không ngủ được, các dòng suy nghĩ cứ chạy miên man chạy trôi trong vô tận. Liệu giữa khoảng thời gian chạng vạng, ta có tìm thấy bạn mình không? Có chứ, bạn ta chính là thiên nhiên, là ký ức đang bủa vây quanh mình...

Trước đây, tôi ngắm trăng chỉ để ngắm trăng, để uống trà, ăn bánh, ngửi mùi hoa nhài nở trong đêm. Nhưng ngày cô bạn Thanh Thanh của tôi ra đi, tro cốt được rải trên dòng sông dài. Đêm ấy trăng rất đẹp, thế giới vui tươi như chảy hội. Tôi đứng ở bến sông rất lâu, đến tận tờ mờ sáng, khi mảnh trăng chỉ còn là một đốm trắng mập mờ chuẩn bị biến mất. Tôi sợ cô gái nhỏ cô đơn, hơn cả, tôi sợ mình sẽ quên mất cô. Sợ rằng khi một mai nhắm mắt đi ngủ, ký ức của tôi về cô sẽ giống như làn khói mờ trong buổi sớm kia, nhập nhòe, rồi biến mất. Tôi cố nhìn thật lâu, ngắm thật kỹ, lâu đến mức mắt tôi cay xè, khi nhắm mắt lại, tôi thậm chí còn tưởng tượng ra hình bóng cô ngồi ngắm lặng lẽ, ngửng đầu nhìn trăng trong đêm cuối xuân thanh mát. Cô thì thầm trong hơi thở của gió xào xạc: “Về đi, có trời đất làm bạn với tớ rồi”...

Cứ như vậy, trong rất nhiều đêm rằm, tôi thường ngồi một mình đến sáng, nhìn lên bầu trời trên cao. Nơi có ánh trăng bạc đang ngự trị, có những ngôi lấp lánh trải dọc dải ngân hà này. Tôi mới phát hiện ra, tại sao các thi sĩ lại coi trăng là bạn, tri âm, tri kỷ. Vì trăng cô đơn, giữa vòm trời bất tận, sao có bạn, mây có bạn, chỉ có trăng cứ độc mộc rơi trên vũ trụ bao la. Giữa màn đêm người thức thì ít, người ngủ thì nhiều, con người cũng cô độc. Hai kẻ cô độc nhìn nhau, cuối cùng cũng thành bạn hiền.

***

Tờ mờ sáng cũng là lúc tôi thích đi dạo để cảm nhận mùi hương của cuộc sống này. Không mùi xe cộ nồng nặc, không mùi hơi người hôi hám. Sáng dậy, chỉ có mùi của hơi ẩm do sương mai và nhựa cây xanh thơm. Đi dọc con đường Phạm Văn Đồng, nhiều khi ta phải mặc thêm áo vào những ngày trời trở gió lạnh, vì buốt, vì thông thống tiếng gió rít trời trong buổi sáng mờ mờ.

Chạy đuổi với thời gian là điều tôi thích nhất. Dù biết rằng, kẻ thua sẽ là mình. Thực ra lịch sử loài người cũng đã cố gắng chiến thắng thời gian như tôi. Tất cả chúng ta, vừa sợ, vừa mong chờ thời gian. Tôi luôn cố gắng vượt lên bầu trời đang từ màu nhung đen chuyển sang xanh than, hồng đỏ, rồi bừng sáng nắng vàng. Khi chạm đến với bình minh buổi sớm, là lúc tôi nhận ra cái hiện tại một phút trước đã trở thành quá khứ. Niềm vui khi là một con người mới, đi kèm với nỗi sợ hãi cái diệt vong đang chờ đón khi ta tiến bước trưởng thành.

Những lúc đối diện với hoang mang, lo lắng về thời gian, làm sao để chiến thắng nó? Làm sao để ta hết mình với một hiện tại đang đẹp đẽ, rực rỡ ánh sáng? Hãy để bản năng con người sống dậy. Để cuộc sống đơn giản như nó vốn có, con người hay bất cứ sinh vật nào cứ tuân theo quy luật tự nhiên không thể tránh khỏi.

Vì vậy, dạo phố lúc tờ mờ sáng, đừng quên đem theo một cái bụng đói. Đặc biệt với những người khảnh ăn, kén ăn, lười ăn như tôi. Việc đi dạo vào một con ngõ bất kỳ, nhìn gánh hàng, quầy bán đồ ăn sáng bắt đầu rục rịch lên đèn thật thú vị. Mùi thơm của bánh mì mới ra lò, mùi ngọt ngọt của bánh bao hấp nóng, mùi hương bùi béo của xôi ấm trong các thúng, các mẹt hòa vào mùi thiên nhiên tươi non đậm đặc trong không khí khiến bụng ai cũng soi réo lên nhức nhối thèm ăn....

Tin cùng chuyên mục

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học.

Bước qua mùa hoa phượng

(PLVN) - Giá có cái lỗ nẻ mà chui xuống đất thì tôi đã chui tụt xuống cho đỡ xấu hổ khi tôi nhìn thấy cô, cô Nhẫn của tôi. Nhưng lỗ nẻ không có, tôi đứng như trời trồng, con dao cạo mủ cao su rơi xuống chân. Còn cô thì cứ phăm phăm đi lại phía tôi với quần áo bết mồ hôi, bụi đường.

Đọc thêm

Giả vờ

Ảnh minh họa - Internet
(PLVN) - Từng cơn nắng cứ đổ ập xuống một cách mạnh mẽ, như cách mà chúng cậy mình trở thành nữ hoàng của mùa hè.

Ba dượng

Ba dượng
(PLVN) - Ngày mẹ đi thêm bước nữa tôi nhất quyết không đến dự đám cưới của bà. Một đứa trẻ lên tám khi ấy chỉ muốn có một gia đình yên ấm, làm sao đón nhận được một người xa lạ đến ở cùng để rồi “ba” phải ra đi và mình phải gọi người đó bằng “ba”.

Tản mạn về chiếc nồi cơm điện

Tản mạn về chiếc nồi cơm điện
(PLVN) - Dạo gần đây, hình ảnh chiếc nồi cơm điện xuất hiện ngày càng nhiều. Nhà nhà, người người đều tập ôm nồi. Tôi bỗng để ý hơn đến cái nồi cơm điện nhà mình. Rồi bỗng sực tỉnh nhận ra thứ vô tri, vô giác trong nhà hóa ra cũng có nhiều ý nghĩa ra phết.

Chuyện bên sông

Chuyện bên sông
(PLVN) - Đa lớn lên trong căn chòi nhỏ neo người bên cánh sông buồn. Căn nhà nhỏ của hai mẹ con nó mỗi đêm sau khi qua đi những nhọc nhằn của ngày thường, thì càng về đêm càng yên tĩnh.

Trong mênh mông sắc hoa

Tranh minh họa: Trường Thịnh
(PLVN) - Sáng tinh khiết, bình minh đang lên. Sương quyện hương sen trong những ngày thanh tao của người cựu binh già. Ông Minh vừa nhấp ngụm trà đầu thì thằng Giới hốt hoảng chạy sang. Nó thông báo tin sét đánh. “Ông ơi, anh Nên cưa trộm sưa, mang đi rồi”. Ông hạ chén xuống, thảng thốt: “Nó cưa hồi đêm hả? Trời ơi!”. Ông lao theo thằng cháu đến nhà con cả Vấn. Cây sưa quý của dòng họ “ngự” ở mé sân vườn, do Vấn trông nom. Vậy mà…

Nghệ nhân

Tranh minh họa: Trần Công Nguyên
(PLVN) - Doãn hăm hở hùn vốn mở cửa hàng kim thủy khí, cung cấp máy móc. Vậy mà đổ bể.

Mùa tỏi cô đơn

Mùa tỏi cô đơn
(PLVN) - Mỗi khi tàu nhả khói chạm vào vòm cây xà cừ cổ thụ chỗ nền ga Điềm cũ sẽ rúc những hồi còi dài dằng dặc, tiếng bánh sắt lăn rình rùng trên đường ray. Đường gạch chật chưỡng dưới chân Miên.

Hãy níu nhau thêm một chút…

Hãy níu nhau thêm một chút…
(PLVN) - Cuộc sống thời số hóa, mọi buồn vui, hạnh phúc, hỉ nộ ái ố với nhiều người đều ăm ắp trên mạng xã hội… Nhưng có một cô gái đã chết khô trên sofa đã hơn một năm trong căn hộ tại một chung cư ở Hà Nội lại không có - dù chỉ là một kết nối thực...

“Cẩm nang chữa nói ngọng” - phát huy những nét đẹp của giọng nói vùng miền

Cuốn sách giúp người nói chưa chuẩn tiếng Việt, có thêm nhiều hướng dẫn thực hành và luyện tập sửa ngọng tại nhà. (ảnh P.V)
Tối ngày 14/5/2024, chuyên gia ngôn ngữ Nguyễn Thị Thanh Mai ra mắt cuốn "Cẩm nang chữa nói ngọng" (NXB Thanh Niên) tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam. Qua cuốn sách, chuyên gia ngôn ngữ cũng là MC của Đài Truyền hình Việt Nam này muốn giúp những người nói tiếng mẹ đẻ chưa chuẩn có thể áp dụng và chỉnh sửa điều đó.

Buông

Ảnh minh họa
(PLVN) - Nếu mà bà không thương ông thì buông tha cho người ta để người ta còn đi lấy vợ nữa chứ?

Giọt trăng dưới biển

Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)
(PLVN) - Biển Hồng Vàn đẹp, là cái đẹp của một người phụ nữ kiều diễm, nhưng đỏng đảnh khó chiều.

Hương mùa hè

Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)
(PLVN) - Cuối xuân mà Hà Nội cứ như đã vào hè, trời nóng hầm hập, bức bối muốn xé toạc lớp da của mỗi người.

'Lần về sau anh sẽ về hỏi cưới em'

Ký ức chiến trường xưa. (Tranh minh họa: Báo Lâm Đồng)
(PLVN) - Tháng tư đến mang hương vị của những lời nói dối phảng phất đâu đây. Cái khí trời thêm se lạnh khiến lòng người như đang chợt hỏi, xuân vừa ghé qua sao lại mang cái oi ả sớm tới rồi. Người ta thường bảo tháng tư là tháng của những lời nói dối, nhưng có bao giờ có ai tự nghĩ rằng trong vô số những lời nói ấy, thực sự thì cũng có những lời nói dối thiện - lương?

70 tác phẩm hội họa “Đường lên Điện Biên”

Một tác phẩm hội họa trong triển lãm “Đường lên Điện Biên” (ảnh Bảo Châu).
(PLVN) - Triển lãm “Đường lên Điện Biên” giới thiệu 70 tác phẩm hội họa, đồ hoạ, điêu khắc, ký hoạ, áp phích, sáng tác trong giai đoạn 1949 -2009 của 34 tác giả, được lựa chọn trong bộ sưu tập của Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam.

Mưa phượng

Mưa phượng
(PLVN) - Tháng tư, vài cây phượng nở sớm bắt đầu khoác lên mình những con bướm vàng đỏ đủ cả. Chúng lấp ló dưới những tán lá xanh um chơi trò trốn tìm với những cô cậu nhỏ đang đuổi bắt dưới gốc cây. Mùa phượng hãy còn sớm, nhưng cũng đủ để thức tỉnh những lòng yêu phượng theo cơn gió mơn trớn đến đâu đây. Tìm những con bướm phượng lẩn trong đám lá xanh um ước chừng còn vui hơn cảnh nhìn thấy tầng tầng hoa phượng buổi đương mùa.