Cuộc đua với thời gian

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Con người luôn dành cả cuộc đời để chạy đua với thời gian. Từ việc bào chế thuốc trường sinh, vội vàng lưu giữ những bức ảnh, cho đến việc sống gấp.
Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)

Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)

Tôi cũng không ngoại lệ, tôi là một kẻ sợ thời gian. Việc duy nhất, tôi có thể điều chỉnh lại dòng thời gian đang cuồn cuộn chạy đó là thức dậy vào những lúc chạng vạng giữa sáng và tối.

Tôi nhớ hồi bé xíu, cứ mỗi dịp Tết, tôi lại chọn một ngày để thức thâu đêm suốt sáng xem tất cả các chương trình trên TV. Xem cho đến khi mắt mỏi nhừ, mí sụp xuống mới chìm vào giấc ngủ. Ngày ấy, tôi luôn sợ hết Tết, sợ quay lại trường học, sợ phải đối diện với chồng bài kiểm tra toán cao ngất. Tôi luôn nhớ câu nói của cổ nhân khi xưa “Thức khuya mới biết đêm dài”. Nhưng đêm đâu còn dài nữa, khi thời gian ngày càng đuổi sát nút con người, giống như một cơn bão chực chờ nuốt lấy thân hình nhỏ bé của ta.

Đến tận bây giờ, khi tuổi đã có hai chữ số, thi thoảng, tôi lại thức dậy lúc bốn giờ sáng, mở cửa nhìn bầu trời đang lờ lững trôi đi. Không tiếng xe cộ, không tiếng người qua lại. Chỉ còn tôi và thành phố Hà Nội đang nhìn nhau. Lúc này đây, tôi mới nhìn rõ diện mạo của mảnh đất nơi mình đang sống.

Bạn đã bao giờ chạy chân trần trong buổi sáng tối mịt chưa? Tôi thì đã từng rồi, lao vào màn đêm, xuyên qua những cột đèn đường vàng lấp lánh. Thế giới này bỗng chỉ thuộc về mình tôi. Ngày còn nhỏ, tôi thường rất tò mò những cửa hàng lộng lẫy, siêu thị tấp nập về đêm sẽ như thế nào nhỉ? Khi trưởng thành, tôi mới biết, sau lớp vỏ đẹp đẽ, khi màn đêm buông xuống, những cánh cửa cuốn loang lổ, khung cửa sắt gỉ sét mới chính là “bộ mặt thật” của những ngôi nhà này.

Kỳ lạ làm sao, tôi lại thấy giống hệt như con người. Dưới ánh sáng mặt trời hiền hòa chúng ta luôn tô vẽ những lớp mặt nạ hào nhoáng, xinh xắn theo quy chuẩn của xã hội này. Ai vẽ càng đẹp, điểm càng cao. Nhưng khi đêm về, dưới màu đen của thế giới, ta mới lộ ra bất an, dằn vặt, đau đớn, hoang mang, phiền muộn. Ta cảm thấy mùi men rượu nồng trong đêm, mùi xăng xe, mùi nước mắt.

***

Người ta thường nói, những kẻ thức thâu đêm là những người cô đơn, họ không ngủ được, các dòng suy nghĩ cứ chạy miên man chạy trôi trong vô tận. Liệu giữa khoảng thời gian chạng vạng, ta có tìm thấy bạn mình không? Có chứ, bạn ta chính là thiên nhiên, là ký ức đang bủa vây quanh mình...

Trước đây, tôi ngắm trăng chỉ để ngắm trăng, để uống trà, ăn bánh, ngửi mùi hoa nhài nở trong đêm. Nhưng ngày cô bạn Thanh Thanh của tôi ra đi, tro cốt được rải trên dòng sông dài. Đêm ấy trăng rất đẹp, thế giới vui tươi như chảy hội. Tôi đứng ở bến sông rất lâu, đến tận tờ mờ sáng, khi mảnh trăng chỉ còn là một đốm trắng mập mờ chuẩn bị biến mất. Tôi sợ cô gái nhỏ cô đơn, hơn cả, tôi sợ mình sẽ quên mất cô. Sợ rằng khi một mai nhắm mắt đi ngủ, ký ức của tôi về cô sẽ giống như làn khói mờ trong buổi sớm kia, nhập nhòe, rồi biến mất. Tôi cố nhìn thật lâu, ngắm thật kỹ, lâu đến mức mắt tôi cay xè, khi nhắm mắt lại, tôi thậm chí còn tưởng tượng ra hình bóng cô ngồi ngắm lặng lẽ, ngửng đầu nhìn trăng trong đêm cuối xuân thanh mát. Cô thì thầm trong hơi thở của gió xào xạc: “Về đi, có trời đất làm bạn với tớ rồi”...

Cứ như vậy, trong rất nhiều đêm rằm, tôi thường ngồi một mình đến sáng, nhìn lên bầu trời trên cao. Nơi có ánh trăng bạc đang ngự trị, có những ngôi lấp lánh trải dọc dải ngân hà này. Tôi mới phát hiện ra, tại sao các thi sĩ lại coi trăng là bạn, tri âm, tri kỷ. Vì trăng cô đơn, giữa vòm trời bất tận, sao có bạn, mây có bạn, chỉ có trăng cứ độc mộc rơi trên vũ trụ bao la. Giữa màn đêm người thức thì ít, người ngủ thì nhiều, con người cũng cô độc. Hai kẻ cô độc nhìn nhau, cuối cùng cũng thành bạn hiền.

***

Tờ mờ sáng cũng là lúc tôi thích đi dạo để cảm nhận mùi hương của cuộc sống này. Không mùi xe cộ nồng nặc, không mùi hơi người hôi hám. Sáng dậy, chỉ có mùi của hơi ẩm do sương mai và nhựa cây xanh thơm. Đi dọc con đường Phạm Văn Đồng, nhiều khi ta phải mặc thêm áo vào những ngày trời trở gió lạnh, vì buốt, vì thông thống tiếng gió rít trời trong buổi sáng mờ mờ.

Chạy đuổi với thời gian là điều tôi thích nhất. Dù biết rằng, kẻ thua sẽ là mình. Thực ra lịch sử loài người cũng đã cố gắng chiến thắng thời gian như tôi. Tất cả chúng ta, vừa sợ, vừa mong chờ thời gian. Tôi luôn cố gắng vượt lên bầu trời đang từ màu nhung đen chuyển sang xanh than, hồng đỏ, rồi bừng sáng nắng vàng. Khi chạm đến với bình minh buổi sớm, là lúc tôi nhận ra cái hiện tại một phút trước đã trở thành quá khứ. Niềm vui khi là một con người mới, đi kèm với nỗi sợ hãi cái diệt vong đang chờ đón khi ta tiến bước trưởng thành.

Những lúc đối diện với hoang mang, lo lắng về thời gian, làm sao để chiến thắng nó? Làm sao để ta hết mình với một hiện tại đang đẹp đẽ, rực rỡ ánh sáng? Hãy để bản năng con người sống dậy. Để cuộc sống đơn giản như nó vốn có, con người hay bất cứ sinh vật nào cứ tuân theo quy luật tự nhiên không thể tránh khỏi.

Vì vậy, dạo phố lúc tờ mờ sáng, đừng quên đem theo một cái bụng đói. Đặc biệt với những người khảnh ăn, kén ăn, lười ăn như tôi. Việc đi dạo vào một con ngõ bất kỳ, nhìn gánh hàng, quầy bán đồ ăn sáng bắt đầu rục rịch lên đèn thật thú vị. Mùi thơm của bánh mì mới ra lò, mùi ngọt ngọt của bánh bao hấp nóng, mùi hương bùi béo của xôi ấm trong các thúng, các mẹt hòa vào mùi thiên nhiên tươi non đậm đặc trong không khí khiến bụng ai cũng soi réo lên nhức nhối thèm ăn....

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Đọc thêm

Cho những mùa xuân ở lại

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - Ngày nhỏ, tôi tin những nụ, những chồi xanh kia chính là những đứa trẻ ngủ quên, một sáng giật mình thức giấc vì phải đi học giống hệt như mình. Nhưng, thay vì đến trường, lớp học của những non tơ ấy diễn ra ngay trong mảnh vườn, trong khu đồi vắng và bão gió, nắng mưa chính là những bài học đầu đời…

Tôn vinh 80 năm Truyền thống Công an Nhân dân qua Trại sáng tác Văn học nghệ thuật 2025

Quang cảnh lễ khai mạc.
(PLVN) -  Ngày 27/3, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc Trại sáng tác Văn học nghệ thuật chủ đề “80 năm Truyền thống Công an Nhân dân và quê hương Quảng Trị anh hùng” năm 2025, hướng tới chào mừng kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống lực lượng Công an Nhân dân (CAND) 19/8 (1945-2025).

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước
(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Bức tranh

Bức tranh
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.