Chị chê anh mải chơi, hèn kém chẳng bằng ai, gần bốn mươi tuổi đầu vẫn nhếch nhác kéo lê vợ con trọ hết chỗ nọ đến chỗ kia. Đã thế còn không ghi nhận công sức chăm nuôi con nhỏ và lo lắng cho gia đình suốt những năm tháng qua của vợ.
Ảnh minh họa. Nguồn internet |
Anh không mở miệng trách móc chị “ăn bám”, cũng chẳng tỏ vẻ gì về việc biết ơn chị đã “hi sinh” cho gia đình. Ai hỏi gì về kinh tế, anh cũng trả lời là nuôi vợ con hết rồi còn đâu, thế là bố mẹ, họ hàng nhà anh cứ gần xa mát mẻ nhiếc móc: “May mày lấy được thằng cháu nhà tao, chả phải nghĩ ngợi gì về tiền bạc”. Chị ấm ức khổ tâm lắm mà chẳng thể làm gì.
Giờ dù ngấp nghé muốn quay trở lại với thị trường lao động thì chị mới bàng hoàng nhận ra mình đã quá cũ kỹ lỗi thời, lạc hậu không chỉ về hình thức. Tuổi thì đã quá toan về già, tiếng Anh bập bõm, vi tính mù tịt, làm lao động phổ thông có nổi không, có đáng không, hay là xấu mặt cả chàng và nàng, trong khi con cái lếch nhếch không ai đón đưa.
Con bé thì còn viện cớ, giờ chúng đã đi học cả chị mới thấy bất cập, lòng vòng không lối thoát, khi hàng tháng chồng đưa bao nhiêu chỉ biết bấy nhiêu, chẳng có tiếng nói và chồng có tiêu tiền vào việc gì chị cũng không hay biết.
Một lần qua sự việc vô cùng cần kíp, chị mới ngã ngửa ra rằng anh chẳng có nổi một đồng dằn ví. Bên cạnh đó tiền anh đưa chị bao nhiêu cũng hết, chị biện minh: “Toàn là nhu yếu phẩm và chi dùng cần thiết cho cả nhà, muốn hà tiện cũng khó lòng”.
Sự việc chưa kịp lắng xuống thì anh nhận được quyết định đi công tác nước ngoài một năm. Sang đó làm chuyên gia, được đài thọ toàn bộ chi phí ăn ở và vẫn hưởng nguyên lương bên này. Suy đi tính lại mãi anh đành phải để thẻ ATM lại cho vợ chi tiêu, nuôi con, sau khi đã dặn dò cẩn thận. Chẳng nhẽ đi muối mặt nhờ phòng kế toán chiết trừ lại, thế là lương của anh bị lộ ra. Khỏi phải nói chị phấn khởi đến thế nào, chị khoe với khắp người thân là giờ đã có tí ti.
Và hệt như người vừa được tháo cũi sổ lồng, chị vung vít lên, nô nức mua sắm hết cái nọ đến cái kia, cho thỏa những năm tháng bị kìm kẹp trong chế độ bao cấp. Mãi đến vài tháng sau anh mới hay chuyện, khi bố anh bất ngờ vào viện, cần tiền thì tài khoản chỉ còn số dư tối thiểu.
Anh mắng vợ té tát là không biết lo toan, an tàn phá hại, chả trách anh không dám đưa hầu bao cho chị giữ. Chị cũng nóng mặt xa xả rủa anh lương cao như vậy suốt những năm qua anh bao con nào, sao không chịu dành dụm đi, giờ về chửi bới vợ con…
Kết cục của vụ tranh cãi là anh xin về nước trước thời hạn, chấp nhận bị phạt. Chị nhất quyết giữ lại cái thẻ ATM, anh cười khẩy càng coi thường vợ hơn, vì điều đơn giản đó mà chị cũng không hiểu biết, anh chỉ việc ra ngân hàng báo mất thẻ, đề nghị khóa ngay tài khoản và làm lại thẻ trong vòng một tuần là xong.