Chủ nhân bức ảnh đang được chia sẻ khắp mạng xã hội là chị Trần Giang, ở Xã Dương Liễu, huyện Hoài Đức, Hà Nội. Chị Giang cho biết chị chụp được khoảnh khắc này khi bước vào phòng mà bố mẹ không hề hay biết.
"Bố dựa vào mẹ, hình như đang lau nước mắt. Mẹ ôm bố từ đằng sau, má tựa vào vai bố với nét mặt rất an yên. Gần một tháng trời mấy mẹ con đưa bố hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nhiều lần tưởng bố không qua khỏi, nhưng không đứa nào dám khóc vì sợ mẹ lo lắng. Vậy mà khi thấy hình ảnh này, chẳng hiểu sao tôi khóc hu hu rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng vì sợ bố mẹ phát hiện", chị Giang chia sẻ kèm theo bức ảnh chụp vội.
Bức ảnh xúc động của bố mẹ được chị Giang chụp lại. |
Chia sẻ với VnExpress, chị Giang cho hay bố chị tên Trần Đại, năm nay 80 tuổi, còn mẹ chị tên Nguyễn Thị Vượng, 76 tuổi. Hai ông bà cưới nhau năm 1959, đã bên nhau 58 năm và có 6 người con.
Bố chị bị bệnh đại tràng. Vừa rồi cụ bị viêm màng não rất nặng phải vào viện. Sau khi bệnh đã ổn, ông xin về nhà phục hồi dần. Hàng ngày có bác sĩ đến nhà phục hồi chức năng cho ông. Bà Vượng là người ở bên, chăm sóc cho chồng ngày đêm vì con cái toàn đi làm xa, chủ yếu chỉ hai ông bà ở với nhau.
"Gần một tháng trời, khi tỉnh lại giữa những cơn mê, câu đầu tiên của bố bao giờ cũng là hỏi về mẹ: 'Bà ăn gì chưa?', 'Bà khó nhọc về tôi quá!... Còn mẹ không rời bố nửa bước. Câu nói nhiều nhất mà tôi được nghe từ mẹ là: 'Chỉ cần bố mày sống, còn ốm yếu thế nào mẹ cũng hầu được, vất vả thế nào mẹ cũng chịu được'", chị Giang kể lại.
Bước cùng nhau gần 60 năm cuộc đời, ông bà luôn dành cho nhau sự quan tâm, chăm sóc chỉn chu khiến con cháu ngưỡng mộ. Chị Giang cho biết vì bố bị bệnh đại tràng, ăn uống phải chú ý nên mẹ chị không ngại thay đổi, chế biến cho ông những món ăn hợp lý. Tối nào, trước khi đi ngủ bà cũng nấu nước lá cho ông ngâm chân rồi xoa bóp chân cho ông dễ ngủ.
Những hôm bà ốm, ông cũng lo lắng không yên, luôn hỏi xem bà ăn gì, có mệt không... Ông còn gọi điện cho các con, nói con chăm gọi điện về hỏi thăm mẹ để bà đỡ tủi thân. Chị Giang cho hay bố mẹ chị vẫn hay nắm tay nhau, không chỉ những lúc ốm đau mà bình thường vẫn vậy. Tình cảm của ông bà như một tấm gương khiến hàng xóm xung quanh, họ hàng và các con cháu soi vào để học tập.
"Nhớ lại một lần bố đã bớt mệt, mẹ tranh thủ về qua nhà. Mẹ mới về được khoảng vài tiếng đồng hồ, bố hỏi mẹ đến 5,6 lần. Anh trai tôi mới bảo: 'Mẹ con sắp lên rồi, bố nhớ mẹ quá à?'. Bố gật đầu, hai anh em nhìn nhau cười khúc khích. Thế là bố bảo: 'Bố chẳng có gì phải xấu hổ đâu, tình cảm thật, phải trân trọng", câu nói của bố khiến chị Giang nhớ mãi.