Cô gái nhà bên

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -  Hôm nay, cô gái hàng xóm chuyển đi. Vậy là, tôi sẽ không được nhìn thấy bóng dáng của cô nữa. Rồi sớm thôi, cũng chẳng còn những bức phác thảo vẽ vội mỗi sáng hay những tối muộn dõi theo cô trên con đường nhập nhòe ánh đèn.

Thú thật, tôi chưa bao giờ nhìn kĩ dung mạo của cô. Nhưng tôi biết giọng nói, dáng người và cả đường nét mờ mờ trên khuôn mặt cô. Thật hèn nhát, khi một cậu trai mười sáu tuổi e thẹn đến mức không dám chui ra khỏi nhà, bắt chuyện với người hàng xóm của mình.

Tôi nhớ mình đã suýt đánh rơi chiếc máy quay cũ, khi vô tình “bắt” được bóng lưng thẳng cùng đường cong duyên dáng ở hõm lưng của cô. Trông từ đằng sau, cô không khác gì phiên bản hiện đại hơn của Audrey Hepburn. Khoảng khắc ấy, mọi gam màu xung quanh tôi như mất đi, chìm vào sắc xám của những bộ phim đen trắng.

Sáng nào, tôi cũng ngắm cô từ khung cửa sổ của mình. Như một nhà sưu tầm tranh trìu mến nhìn tác phẩm vừa mới phát hiện ra. Làn da trắng của cô ẩn hiện trong chiếc váy ngủ hai dây, bờ vai trần được phủ thêm tấm áo khoác nhung. Cô hay ngồi lên chiếc bàn bên cửa sổ, mơ màng nhìn ra ngoài, bên cạnh là một bình hoa. Trông cô không khác nào nàng Juliet do Olivia Hussey thủ vai trong phiên bản “Romeo và Juliet” năm 1968. Mái tóc đen chảy dài như thác nước sau vai, giống một dòng mực tàu in lên bộ váy ngủ trơn màu trắng ngà.

Đôi lúc, tôi giật mình, bừng tỉnh, vì bản thân như một kẻ theo dõi dị hợm. Nhưng, thật may sau những tán lá xoài xanh rậm rạp, không ai biết tôi lén nhìn cô. Tôi chiêm ngưỡng cô, tựa một kiệt tác mà thiên nhiên và con người đã vô tình va vào nhau và hòa quyện trong mỗi sớm tinh mơ. Đó là ánh mắt của sự ngưỡng vọng, tôn thờ và say mê. Giống một tín đồ đang trang nghiêm, đang đắm mình trước thánh thần.

Mỗi sáng, cô sẽ ngồi ngẩn ngơ nhìn bầu trời, bên cạnh là những đóa hoa êm ái khẽ vuốt ve vào cánh tay, bờ vai hoặc gót chân của cô. Vài ngày một lần cô lại thay hoa mới, chúng rất đẹp, hơn hẳn những bó cúc vàng hay hoa hồng mà mẹ tôi dùng tạm bợ mỗi ngày. Có hôm cô cắm những bông tú cầu màu xanh biếc, có hôm lại tỉ mỉ chăm sóc bó phi yến tím ngát, lúc thì cô vun vén cho đám thược dược đỏ yêu kiều, khi lại cúi xuống ngửi mấy bông sen hồng… Tôi vốn dĩ không phải một người yêu hoa, nhưng nhìn mãi, đâm ra lại tò mò mở quyển sách trồng hoa của bố ra để tra cứu.

Tôi không biết tại sao tôi lại ngắm nhìn cô, dù chẳng rõ tên cô là gì. Một ngày đẹp trời, chị gái tôi phát hiện, tủm tỉm cười hỏi: “Đang định đóng phim Malèna à?”. Chị biết tôi thích phim của những năm 2000, nên ví tôi là cậu bé Renato mê đắm nhân vật nữ do Monica Bellucci thủ vai chính trong phim Malèna.

Tôi bực tức xua chị đi. Nhưng vẫn không thôi ngắm cô gái hàng xóm, thích thú trước sự lơ đễnh khi lật cuốn tạp chí hay nghe tiếng nhạc vọng lại từ phòng của cô, hoặc chỉ đơn giản là thoáng thấy bóng dáng cô lướt qua khung cửa sổ.

Mẹ tôi thân với cô gái đó, hôm nào cũng được cô tặng một túi bánh nhỏ. Hôm là bánh lưỡi mèo, hôm là bánh quy bơ, hôm lại là bánh chocochip, khi thì là bánh brownie. Mẹ tôi bảo cô gái ấy đang là sinh viên trường múa. Thảo nào, có những hôm khi đi học thêm về muộn, tôi thấy cô nhún nhảy. Tôi lặng lẽ bước đi sau cô, bóng chúng tôi đổ xuống con đường bê tông đen ngòm. Bóng của tôi dong dỏng, lù đù trong trong chiếc áo hoodie lùng bùng, đối nghịch chan chán với cô gái thanh mảnh mặc quần legging, áo phông, bên dưới là đôi giày múa nhỏ nhắn.

Cô nhảy những điệu múa thật kỳ lạ, không giống một vũ công bale uyển chuyển, hay những cô gái dịu dàng học múa dân gian. Tôi từng tưởng tượng khi đi sau cô, sẽ được thấy một nàng Natalie Portman tung những cánh thiên nga đen. Nhưng không, cô nhẩy mạnh hơn, táo bạo hơn, đầy nội lực, tràn trề cảm xúc. Mỗi nhịp điệu của cô, làm tôi liên tưởng tới những vũ công trong bộ phim Suspiria. Bóng hình chúng tôi vì vậy càng trở nên kỳ quái trên con đường chập choạng ánh đèn.

“Cô ấy đối với mày là gì thế?”. Chị gái tôi tò mò hỏi. Tôi không biết cô ấy là gì, là nghệ thuật, là nàng thơ hay là sự mô phỏng. Tôi vẽ nguệch ngoạc lên những trang giấy trước mặt bằng than chì, bằng những đường nét dài, mảnh, đen và đậm đặc. Tựa như cốc cà phê nguyên chất đắng ngắt, khó chịu, nhưng khiến người ta say mê mãi không thôi.

Tôi từng muốn phát điên, chạy sang nhà cô, đập cửa để gào lên rằng cô không được chuyển đi. Nhưng màn đêm u tối như hàng trăm nhánh cây bám riết, cuốn lấy cơ thể tôi. Chúng khiến tôi hoảng loạn, sợ rằng mình sẽ phá tan một thứ gì đó thuộc về tự nhiên. Giống như Platon đã từng tôn thờ vẻ đẹp của thiên nhiên do “hóa công” tạo ra. Tôi không muốn xé rách bức họa tôi vô tình tìm thấy từ cô.

Bàn chân cô di chuyển trên nền bê tông, cô chuẩn bị rời đi, chiếc xe đỗ trước cửa nhà. Tôi chạy ra, đi theo bước chân của mẹ. Tôi muốn gào lên rằng cô không thể rời bỏ khung cửa sổ, con đường kia, bởi chúng sinh ra dành cho cô - cô là diễn viên độc tấu tại sân khấu đó. Hàng ngàn ngọn lửa như đang thiêu đốt tôi,…

Rồi, cô gái ấy quay người lại, mỉm cười chào tạm biệt mẹ con tôi. Khuôn mặt với đường nét nhạt nhòa hiện lên, từ khung xương đến mạch máu lờ nhờ xanh dưới lớp da lộ rõ. Bức tranh trừu tượng dần dần được chèn thêm những tờ giấy in thô lậu. Ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trong tôi bỗng cạn dần, cạn dần, rồi lạnh nhạt như đống tro tàn.

Trí tưởng tượng của tôi về cô tắt lịm. Cô không giống Malèna, cũng không giống nàng thiên nga đen. Cô cũng chẳng phải Juliet, cô chỉ là cô, một cô gái như bao thiếu nữ khác. Bức tượng thánh thần sụp đổ, một hiện thực trần trụi dần hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.

Cô gái hàng xóm nhìn tôi, tôi nhìn cô và nói:

-“Cảm ơn những túi bánh của chị, chúng rất ngon!”.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)

Nhớ mùa hoa gạo

(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Đọc thêm

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.

'Ngược dòng cuộc đời'

Bộ phim Upstream đang thu hút nhiều sự chú ý. (Ảnh: Mtime)
(PLVN) - Những ngày đầu năm, phim “Upstream - Ngược dòng cuộc đời” gây “sốt” rần rần trên mạng xã hội. Chí Lũy mất việc ở tuổi 45, oái oăm thay lại đến từ danh sách cắt giảm và hệ thống hóa tối ưu nhân sự do đội lập trình của anh thiết kế trước đó.

Khai mạc triển lãm “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của Anh hùng lao động Trần Lam

Ông Lê Trung Hồ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang trao Bằng khen của UBND tỉnh tặng Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Lam.
(PLVN) - Ngày 5/2, Hội nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam, Hội văn học Nghệ thuật tỉnh Kiên Giang phối hợp Sở Văn hóa và thể thao tỉnh tổ chức khai mạc triển lãm và ra mắt sách “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của nghệ sĩ nhiếp ảnh, Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới Trần Lam - nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang.

Sắp xếp lại chính mình

Sắp xếp lại chính mình
(PLVN) - Chiều cơ quan vừa họp triển khai Nghị quyết 18 sắp xếp tinh gọn bộ máy, về nhà cộng với tắc đường thì cũng đã muộn. Gọi cuốc taxi rủ mấy anh em đến quán rượu bình dân nhâm nhi vài chén cho bớt tâm tư. Mùa đông đến muộn nên lạnh, nhưng dù sao thì mùa đông cũng đến. Vài chén cay cay cộng với lao xao sự đời, rất hợp cho một không gian giãi bày như này…

Về nhà thôi, Tết rồi!

Tết là dịp để các gia đình đoàn tụ. (Ảnh trong bài: Thế Mạnh)
(PLVN) - Cứ vào độ cuối đông, nắng hanh hao bắt đầu nhường chỗ cho những cơn mưa phùn, hàng hoa rong trên phố rộn ràng màu trắng hồng phơn phớt của những bông cúc bướm, màu tím biếc của những cành violet, màu đỏ rực rỡ của thược dược, màu vàng của quất… Ấy là Tết đang về!

Thầm thì hoa nở

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt
(PLVN) -  Vào 22h30 phút tối qua (5/1), sau khi Việt Nam giành được chiến thắng danh giá lịch sử, cả Thành phố bỗng "bừng tỉnh". Tiếng hò reo như "dòng thác" cuốn trào khắp mọi nẻo đường, mang theo niềm vui, tự hào, và cả những giấc mơ chung đã thành hiện thực của triệu con tim Việt Nam: "Đội tuyển quốc gia chiến thắng. Việt Nam vô địch AFF Cup 2024".

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!
(PLVN) - Mỗi tuần chỉ có hơn một ngày con được gần bố. Thế nhưng, con đừng buồn con nhé, vì tất cả những điều bố đang làm, cả việc xa con, đều là vì con, con à...

Bình yên cánh rừng

Bình yên cánh rừng
(PLVN) - Sau chừng hơn hai giờ mật phục để bắt những kẻ săn bắt muông thú, ông tạm thả lỏng cơ thể. Rừng xanh mênh mông. Tiếng gió nhè nhẹ từ vách núi phía xa dội lại. Trên tán cây, thi thoảng rơi xuống tiếng chim hót.

Cuộc gặp tuổi 18

 Ảnh minh họa. (Ảnh: FB)
(PLVN) - Tôi gặp Lạc khi chúng tôi vừa tròn mười tám. Cái tuổi dường như mới chập chững bước vào những quyết định quan trọng của cuộc đời, dường như cảm thấy còn rất trẻ nhưng lại vừa trải qua những kì thi cam go và những quyết định trọng đại khi chọn ngành mà người ta vẫn hay cho rằng nó sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai sau này. Rồi cũng không biết tự khi nào và cũng bằng lí do gì, tôi lại chơi thân với Lạc.

Hội xuân trên miền đá lạnh

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Mùa xuân đến. Bản Ðèo Hoa ngập tràn tiếng đàn, tiếng sáo. Một góc Pattaya giữa ngút ngàn mây núi. Tối nào cũng vậy, lũ trai bản lại rủ nhau đốt một đống lửa thật to dưới tán một cây săng lẻ. Ðống lửa là những khát khao rừng rực cháy trong lòng chúng. Những hớp rượu nếp nương cứ ừng ực tuôn vào, những bài ca cứ thế ngân lên. Những cô gái trẻ ngồi bên khung cửi tay dệt vải mà tâm hồn như những con chim đậu trên cành.

Trái tim... giấy

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)
(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Ánh Sao

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chiều thả những sợi nắng vàng rực xuống sân ga lố nhố người. Tiếng loa thúc giục hành khách lẫn trong tiếng cười nói xôn xao. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Tôi chọn cho mình cách di chuyển bằng tàu hỏa như muốn có thêm chút thời gian và tâm sức để suy ngẫm về những gì đã xảy ra và cả những điều sắp phải đối mặt.