1. Chị kể về những khoảng lặng, những xốn xang, những tin nhắn tưởng như vô hình mà tha thiết…“Anh đang ở quán phở”. Chàng gửi bức hình chụp quán ăn trông buồn tẻ, không một bóng người ở một xứ lạ hoắc trên đường chàng đi công cán.
Hai người tình cờ gặp nhau, rồi nhắn tin qua lại, từ lịch sử, địa lý, chính trị xã hội đến âm nhạc và ẩm thực. Khoảng cách giữa họ là vời vợi. Mà thật kỳ diệu là người ta có thể trao gửi nhiều đến thế chỉ với hai ngón tay trên màn hình điện thoại. Đến một ngày, nàng gửi cho chàng bức hình ly cafe đơn độc, trong quán quen của nàng.
“Good morning anh! Hôm nay mưa lạnh quá!” Tin nhắn của nàng đi, và ngay lập tức được đánh dấu là đã đọc. Nàng chờ tin trả lời. Chàng soạn tin, ngập ngừng, ngập ngừng. “Ting!”, tin nhắn của chàng cuối cùng cũng đến. “Anh nắm tay em được không?”. Từ đầu mùa đông, nàng đã kể với chàng rằng tay nàng luôn lạnh. Chàng bảo người Tây có câu “Tay lạnh, tim ấm”.
Nàng lặng người đi. Tim nàng đập dồn dập. Nàng ước có một phép màu để chàng xuất hiện ở bên kia bàn, để nàng không cần phải nói gì, mà cảm nhận hơi ấm từ hai bàn tay chàng. Nàng nhìn vào màn hình điện thoại. Chàng đang online, chờ đợi. “Tay anh ấm lắm phải không?”…
“Tay anh ấm lắm”, chàng trả lời tức thì.
“Phở ở đây tệ lắm nên không có khách nhưng đây là quán Việt duy nhất”, chàng nhắn. “Sao anh không ăn ở hàng khác?” - nàng xót ruột. “Kệ, anh vào đây để nhớ em”. Tim nàng như ngừng đập. “Anh yêu của em”, nàng thì thầm.
Họ chưa từng gặp lại nhau sau lần đầu làm quen ấy…
2. Ai đó nói, lúc còn trẻ không nên gặp người quá tuyệt vời, nếu không cả cuộc đời sẽ mãi vấn vương. Người ta quay lưng nhẹ thôi nhưng đã mang theo cả thanh xuân của bạn. Bạn cũng không rõ người ấy có gì đặc biệt. Nhưng lại chẳng ai thay thế được.
Những người quá tuyệt vời một khi gặp được quá sớm hoặc là quãng đời còn lại chỉ là người đó, hoặc quãng đời còn lại chỉ là hồi ức. Có những người đã chết ở tuổi đôi mươi nhưng mãi về sau họ mới được “chôn cất”. Kì thực chúng ta đều chỉ là những đứa trẻ, hoặc bị ép lớn dần theo năm tháng, hoặc vụt trưởng thành sau một đêm. “Cậu không cần cố gắng để trưởng thành đâu. Nó sẽ tự tìm tới cậu, làm cậu đau lòng, làm cậu muộn phiền và làm cậu phải lớn”…
Phải chăng, sự hiện diện của chúng ta ở Trái Đất cũng chỉ là cõi tạm. Nên sẽ như làn gió khi anh không thuộc về nơi nào và không người nào thuộc về anh cả. Sẽ đau đớn hơn rất nhiều, nhất là khi anh không biết cho đến khi nào, những chuỗi ngày dài đơn độc của mình mới kết thúc và khi đó, liệu rằng anh đã chết, hay là sống như một kẻ vô hồn trên thế gian này?
Đã từng rất thương một người. Và rồi ngày tháng khi tôi cô đơn nhất. Cất tiếng gọi, không ai đáp lời, họ cũng thế. Đã từng rất thương. Nhưng ngày tháng đó không còn quan trọng nữa. Cô đơn đã đủ. Để bỏ đi tất cả yêu thương đã từng…
Phim ảnh luôn quá nhân từ, luôn có thể để những người bỏ lỡ nhau gặp nhau lần nữa. Nhưng cuộc sống không giống thế, có người đã nói tạm biệt rồi thì chẳng bao giờ gặp lại. Cuối cùng điều đau lòng nhất, cũng gặp được đúng người, nhưng đã đánh mất hết những gì tốt đẹp nhất của bản thân.
Tựa như “Mắt biếc”, phim Việt đình đám những ngày đầu năm mới này… Ngạn đã yêu Hà Lan từ thơ ấu, cô bé mắt biếc ở ngôi làng Đo Đo xinh xắn… Họ lớn lên bên nhau, tưởng như chẳng gì có thể tách rời. Thế nhưng, trong khu rừng của tuổi mắt biếc ấy, Ngạn đã bỏ lỡ một nụ hôn, một lời yêu cần thốt lên môi…
Chẳng bao lâu sau đó, khi ra thành phố, Hà Lan đã gặp Dũng Sở Khanh… Ngạn vẫn luôn ở đó, chờ đợi Hà Lan, cho dù cô đã có Trà Long, cho dù cô chối bỏ thực tế: “Nhìn Trà Long, Hà Lan thấy lại sai lầm. Nhìn Ngạn, Hà Lan thấy đã đánh mất những thứ quý giá”… Và bởi, Ngạn là bạn, Ngạn đã biết quá nhiều về cô, nên cô không thể đón nhận một tình yêu vô điều kiện đến thế…
Trong khi đó, Ngạn vẫn ở làng Đo Đo dạy học, Trà Long đã lớn lên bên Ngạn cùng tình yêu da diết không được đáp lại… Tiếc rằng, phim hay nhưng chưa đạt tới độ chín cao trào của cảm xúc. Phải tới khi Ngạn thôi cố chấp, Ngạn rời làng Đo Đo cùng tình yêu long lanh chưa bao giờ chạm tới… Cũng là lúc Trà Long nói với mẹ: “Một 30 Tết nọ bà chờ mẹ về, chờ mãi. Bà nói: Trong đời, nhất định không bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng. Và không bỏ lỡ người thương mình…”.
Cùng với đó, là ca khúc đi theo chiều dài “Mắt biếc”, da diết như lời yêu đã bị bỏ lỡ… Bởi chúng ta thường dành những gì tốt đẹp cho ngày mai. Nhưng ngày mai, có thể tất cả đã muộn! Và điều tốt đẹp, sự trân quý, luôn ở từng phút giây, không phải của để dành…
“Có chàng trai viết lên cây
Lời yêu thương cô gái ấy
Mối tình như gió như mây
Nhiều năm trôi qua vẫn thấy
Ngày cô ấy đi theo nơi phồn hoa
Chàng trai bơ vơ từ xa trong tim hụt hẫng như mất một thứ gì
Không ai hiểu thấu vì
Tình yêu những đứa trẻ con thì
Vu vơ nhanh qua đâu nghĩ gieo tương tư đến dài như thế
Đời muôn ngả mang số kiếp đổi thay
Rồi khi tình cờ gặp lại hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy
Có một người vẫn vậy
Thì ra xa nhau là mất thôi
Tay không chung đôi chỉ giấc mơ vẫn còn bồi hồi trọn đời
Có chàng trai viết lên cây
Lời yêu thương cô gái ấy
Có chàng trai viết lên cây
Lời yêu thương cô gái ấy
Có chàng trai viết lên cây”...