William Wilmer là một trong những bác sĩ mắt nổi tiếng nhất ở thủ đô Washington, Mỹ vào đầu những năm 1900. Trong số các bệnh nhân của ông có 8 vị Tổng thống Mỹ, từ William McKinley cho đến Franklin Roosevelt. Ông cũng từng chữa mắt cho nhà hàng không nổi tiếng Charles Lindberg, trùm báo chí New York Joseph Pulitzer và vô số những nhân vật danh tiếng khác. Nhưng có lẽ điều khiến ông nổi tiếng hơn cả là câu chuyện mà ông tiết lộ với tạp chí Nhãn khoa Hoa Kỳ vào năm 1921, sau này được in thành một cuốn truyện ma.
Bác sĩ nhãn khoa William Wilmer. |
Đó là câu chuyện có thật của một bệnh nhân mà bác sĩ Wilmer đã điều trị. Khi kể lại câu chuyện này, ông chỉ nhắc tới nhân vật chính với cái tên “Mrs. H” (Bà H) để bảo vệ quyền riêng tư của người đó.
Chuyện xảy ra vào năm 1912 rất nhanh sau khi “bà H” và gia đình bắt đầu chuyển tới một ngôi nhà cổ rộng lớn chưa có người ở trong suốt 10 năm. Ngôi nhà không có điện, chỉ được thắp sáng bằng đèn đốt và sưởi ấm bằng một lò sưởi cũ kỹ đặt dưới hầm.
NGÔI NHÀ CỔ VÀ NHỮNG NGƯỜI... KHÔNG TỒN TẠI
Ngôi nhà cổ u sầu đã nhanh chóng phát tỏa ảnh hưởng kỳ lạ lên các cư dân mới của nó.
Ban đầu, bà H. nhận thấy sự yên tĩnh chế ngự hoàn toàn nơi này. Phần lớn sàn nhà được phủ một lớp thảm dày, gần như hút mọi âm thanh của những người phục vụ trong gia đình. Nhưng không được bao lâu, bà bắt đầu bị làm phiền bởi tiếng chân ầm ĩ của những người… không có mặt tại đó, hoặc ít nhất là những người đang tàng hình trước con mắt bà.
“Một buổi sáng, tôi nghe thấy tiếng bước chân trong căn phòng ngay trên đầu”, bà H. kể lại. “Tôi chạy vội lên gác, nhưng thật kinh ngạc, căn phòng trống không. Tôi đi sang phòng kế bên rồi tất cả các phòng trên tầng đó, rồi lên cả tầng trên nữa, nhưng tuyệt nhiên không có ai cả”.
Ngôi nhà cổ được xây từ thế kỷ 18. Ảnh minh họa |
Quyền năng kỳ lạ đó của ngôi nhà dường như lớn dần theo thời gian. Chẳng bao lâu cả gia đình bắt đầu cảm nhận những cơn đau đầu và kiệt sức. Mỗi khi họ ngả lưng xuống giường mong nghỉ ngơi lấy lại sức lực thì những cơn đau đầu và tình trạng mệt mỏi càng nặng nề hơn. Tất cả bọn trẻ cũng đều bị ảnh hưởng. Trông chúng nhợt nhạt, thường ốm mệt, ăn gì cũng không ngon.
Không nơi nào trong ngôi nhà cho các chủ nhân mới của nó một chỗ ẩn náu khỏi những thứ vô hình đang xiết lấy họ: Khi ngồi trong phòng ăn, ông H. cảm giác có sự hiện diện vô hình của ai đó đứng ngay sau, ông xoay ghế nhìn ra sảnh để xem có ai đang lén đùa giỡn, nhưng không một bóng người. Bọn trẻ thì không còn thích thú với phòng chơi đùa của chúng trên tầng thượng của ngôi nhà. Thay vì chơi cưỡi ngựa hay các món đồ chơi khác ở phòng đó, chúng xin được chơi ngay trong phòng ngủ.
Đến tháng 12, bà H. và các con thấy khó chịu đến mức bà quyết định đưa cả nhà đi nghỉ ít ngày, ông H. ở lại nhà.
Kỳ nghỉ thật hữu ích với bà và bọn trẻ, nhưng ông H. tội nghiệp ở nhà thì khổ sở hơn bao giờ hết. Những âm thanh lạ lùng và không thể lý giải nổi liên tục quấy phá giấc ngủ đêm, khiến ông hầu như không nghỉ ngơi được phút nào.
“Mỗi đêm vài lần ông ấy bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, nhưng khi ra cả cửa trước lẫn cửa sau, thì chẳng thấy ai cả. Có đêm ông bật tỉnh khi nghe thấy tiếng xe cứu hỏa hụ còi trên phố và dừng gần nhà. Ông ấy lao đến cửa sổ nhưng nhìn ra thì đường phố vẫn hoàn toàn yên ắng, không bóng người”, bà H kể.
Đầu tháng 1 năm sau đó, bà H và các con trở về, nhưng họ lại đối diện với những phiền toái kỳ lạ trong nhà mình. Bọn trẻ thường xuyên bị lạnh dù cửa đóng và lò sưởi bật. Các triệu chứng mà chúng gánh chịu dường như chỉ giảm bớt khi bọn trẻ tới trường, rồi lại bị quấy rầy khi chúng về nhà.
Giống như chồng, bà H. cũng thường bị đánh thức giữa đêm bởi những âm thanh lạ - tiếng cửa cót két, tiếng nồi chảo quăng loảng xoảng trong bếp, tiếng bước chân nặng chịch lên cầu thang ngay sau bức tường phòng ngủ của bà, trong khi chẳng có cầu thang nào ở đó.
Những người giúp việc gia đình cũng không thoát khỏi bầu không khí ma quái của ngôi nhà. Ban ngày họ thường cảm thấy có ai đó, hay thứ gì đó theo ngay sau, như đang cố với hoặc tóm lấy họ; buổi đêm thì bị đánh thức bởi tiếng đồ sứ va đập, tiếng chân lên cầu thang, tiếng đồ gỗ bị kéo kin kít trên sàn hay tiếng sập cửa.
Bà H. thấy đầu tiên. “Một hôm, giữa buổi sáng, tôi đi từ phòng vẽ sang phòng ăn, và kinh hoàng thấy từ phía cuối phòng ăn tiến lại gần tôi một người phụ nữ lạ, tóc sẫm màu, mặc toàn đồ đen. Khi tôi từ từ bước vào phòng để đối diện bà ta, thì người đó biến mất. Chuyện đó xảy ra 3 lần”.
Sau đó, một đêm chị giúp việc cũng bị đánh thức, hoảng hồn nhìn thấy một ông già và một phụ nữ trẻ ngồi ngay dưới chân giường, chằm chằm nhìn chị ta. Chị giúp việc sợ quá, người đông cứng trên giường cho đến khi bị một bàn tay vô hình đập nhẹ vào vai khiến chị nhảy dựng người. Ngay khi đó, hai người lạ biến mất.
Một tối, ông bà H đi xem opera, để các con ở nhà với người giúp việc. Khoảng 8 rưỡi tối, cậu con trai út của họ tỉnh giấc, la hét hoảng loạn trong phòng vì thấy bóng ma một người đàn ông béo, to lớn. Sau đó cậu bé được đưa sang phòng của chị vú em, rồi lại bị đánh thức vào rạng sáng vì ai đó, hay cái gì đó rất nặng đè lên ngực khiến cậu khó thở.
Ông bà H. cũng chẳng khá hơn. Xem opera xong, họ về nhà lên giường nghỉ ngơi thì ông H bị đánh thức bởi cảm giác có những ngón tay ma quái đang xiết lấy cổ họng. Ông cũng vẫn nghe thấy tiếng chuông cửa buổi đêm và giờ thì họ chắc chắn có âm thanh của những người lạ đi lại khắp nhà. Nhưng mỗi lần ông trở dậy đi kiểm tra thì đều không thấy ai cả.
Nếu chỉ một người đã nhìn hoặc nghe thấy những điều kỳ dị trong nhà, thì lời họ kể có thể dễ dàng bị bác bỏ rằng đó chỉ là do ảo ảnh, hay tưởng tượng quá mức. Nhưng đến lúc này thì người nào trong ngôi nhà bà H. cũng nghe thấy, cảm thấy thậm chí nhìn thấy người lạ đó.
Khi liên hệ với chủ cũ, gia đình bà H. biết rằng những hiện tượng kỳ lạ đó cũng đã xảy ra với họ trong nhiều năm. “Chủ cũ ngôi nhà cũng trải qua chuyện y hệt như chúng tôi”, bà H. kể.
Hé lộ đầu tiên về điều đang thực sự xảy ra cuối cùng đã lộ diện vào cuối tháng 1/1913 sau khi ông H. kể lại những chuyện đáng sợ trong nhà mình với người anh trai. Người anh nhớ lại một bài báo mà ông đọc từ lâu, mô tả chuyện một gia đình bị ám bởi những âm thanh, hình ảnh tương tự. Ông cho rằng có thể gia đình em trai đang bị đầu độc.
Ảnh minh họa |
Đầu độc? Những con ma đang đầu độc họ?
Không, người anh ông H. giải thích: Bài báo mà ông đọc nói rằng gia đình đó có một lò sưởi bị lỗi, thải ra một lượng lớn khí carbon monoxide (công thức hóa học là CO) vào ngôi nhà, và mọi triệu chứng mà các thành viên gia đình gặp phải - bao gồm suy kiệt, mệt mỏi, đau ốm, thấy âm thanh và các hình ảnh lạ, cảm giác bị theo dõi, bị động chạm bởi người nào đó, kể cả việc cây cối chết – đều liên quan đến hiện tượng ngộ độc carbon monoxide.
Người anh khuyên họ đến gặp bác sĩ.
Hôm sau đó, khi tới nhà bà H để kiểm tra, ông bác sĩ đi một vòng quanh nhà. Ngay khi kiểm tra tầng hầm cũ kỹ thì mối nghi ngờ của ông cũng như của anh trai ông H. đã được khẳng định. Người bác sĩ phát hiện chiếc lò sưởi cũ ở trong tình trạng rất tệ, bộ phận đốt bị hỏng, khói thay vì bốc lên ống khói lại đẩy khí carbon monoxide vào khắp các phòng. Ông khuyên bà H. không cho các con ngủ trong nhà nữa, bởi nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể đến một buổi sáng chúng sẽ không thức dậy nữa.
Không giống như hầu hết những chuyện ma khác, câu chuyện này kết thúc cực kỳ có hậu. Gia đình bà H nghe lời bác sĩ chuyển ra khỏi căn nhà trong khi chờ sửa lò sưởi. Khi họ quay trở về, thì những "con ma" đều biến mất.
Cả thế giới hầu như đã thay đổi kể từ năm 1912, duy có một thứ thì không. Ngộ độc carbon monoxide vẫn là nguyên nhân hàng đầu gây ra những cái chết do tai nạn ngộ độc ở Bắc Mỹ. Nguyên nhân là vì khí độc chết người carbon monoxide không mùi không vị, không gây kích thích đường thở. Do đó rất khó để phát hiện ta đang bị ngộ độc khí này, trong khi chỉ với nồng độ 400 phần triệu (ppm) cũng có thể gây tử vong. Thường thì dấu hiệu đầu tiên là người nhiễm độc bị suy nhược cơ thể, mất tỉnh táo nhận thức.
Dần dần những câu chuyện “ma” carbon monoxide được biết đến nhiều hơn. Một ấn phẩm vào năm 2005 của Tạp chí Y học khẩn cấp Hoa Kỳ đăng bài báo mô tả trường hợp một phụ nữ 23 tuổi bị đột quỵ trong khi đang tắm vì nhìn thấy “ma”. Thủ phạm hóa ra là chiếc bình nóng lạnh đun bằng gas mới do lắp đặt không đúng đã thải khí carbon monoxide vào nhà cô gái.