“Chuyện kể của một đại sứ”- những câu chuyện đối ngoại thú vị

Đại sứ - nhà văn Nguyễn Chiến Thắng và nhà văn Đỗ Bích Thúy tại buổi ra mắt cuốn sách Chuyện kể một đại sứ. ( Ảnh: Thùy Dương)
Đại sứ - nhà văn Nguyễn Chiến Thắng và nhà văn Đỗ Bích Thúy tại buổi ra mắt cuốn sách Chuyện kể một đại sứ. ( Ảnh: Thùy Dương)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Cuốn sách “Chuyện kể của một đại sứ” là những câu chuyện giúp độc giả hiểu phần nào cuộc đời, sự nghiệp, vai trò của một đại sứ - người đại diện cho quốc gia, dân tộc trên phương diện đối ngoại. Thông qua cách kể của một nhà ngoại giao, cộng thêm cách nhìn, cảm xúc tư duy ngôn từ của một nhà văn, cách thể hiện đầy tinh tế, kín đáo đã làm cho câu chuyện trở nên khác biệt, đầy cảm hứng và chân thực nhưng cũng đáng suy ngẫm…

Nhân - nghĩa trong cuộc đời làm công tác ngoại giao

Nhà văn Nguyễn Chiến Thắng, thường được đồng nghiệp, bạn đọc biết đến với bút danh Thăng Sắc. Ông là người dành trọn cuộc đời cho công tác ngoại giao. Ông từng 3 lần được bổ nhiệm là đại sứ: Đại sứ Việt Nam tại Angeria kiêm nhiệm Mali và Sahraoui Dân chủ; Đại sứ Việt Nam tại Pháp, kiêm nhiệm Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha; Đại sứ Việt Nam tại Vương quốc Campuchia. Ông là hội viên Hội nhà văn Việt Nam, hiện ông đã nghỉ hưu và sống tại Hà Nội.

Ông viết tiểu thuyết, truyện ngắn, ghi chép, bút ký. Tiểu thuyết của ông luôn được viết với bút danh Thăng Sắc, có thể kể đến một số tác phẩm như: “Ngụ cư”, “Chú Tư, con là ai”, “Láng giềng”, “Đi trong lốc xoáy”, “Những đóa sen màu xanh”, “Những ngày không em”. Truyện ngắn ông có tập “Chớp mắt cùng số phận”; bút ký ông có “Chuyện nghề, chuyện nghiệp ngoại giao” và mới đây nhất là “Chuyện kể của một đại sứ”.

Nguyễn Chiến Thắng là một trong số ít những nhà văn khiêm nhường, lặng lẽ, miệt mài lao động, một cách lao động nghiêm túc và say mê. Sau nhiều năm cầm bút, thành công nhất của ông phải kể đến thể loại tiểu thuyết. Ông viết một cách sâu sắc và trực diện vào những vấn đề nóng bỏng của đời sống xã hội: Đô thị hoá nông thôn, sự tha hoá của con người trước đồng tiền, những cơn “lốc xoáy” dữ dội đã cuốn người ta đi về nhiều hướng một cách mất kiểm soát...

Văn chương của Nguyễn Chiến Thắng giản dị, chất phác, khúc chiết, thuyết phục. Ông viết về sự tha hoá của con người, một cách đau đớn, dằn vặt, nuối tiếc, nhưng nhân hậu. Một giọng văn nhân hậu, một lối tư duy nhân hậu. Văn chương của ông dễ dàng lấy nước mắt từ người đọc bởi sự nhân hậu của câu chuyện, của cuộc đời. Nhưng cũng giàu chất hài hước, sâu cay. Và tuy đọc về cái xấu, cái mất mát, cái băng hoại mà người ta không tuyệt vọng, trái lại, vẫn còn le lói những tin cậy về cái tốt đẹp. Sự tồn tại của cái tốt, cái lương thiện luôn làm cho cuộc sống trở nên ấm áp và cân bằng, xoa dịu, chữa lành những tổn thương.

Tác giả Nguyễn Chiến Thắng. (Ảnh: NVCC)

Tác giả Nguyễn Chiến Thắng. (Ảnh: NVCC)

Ngày 28/6/2023, tại Hà Nội, Nhà xuất bản Hội Nhà văn phối hợp với Công ty Cổ phần Văn hóa và Truyền thông Liên Việt giới thiệu cuốn sách “Chuyện kể của một đại sứ” của nhà văn Nguyễn Chiến Thắng.

“Chuyện kể của một đại sứ” là tập hợp các bài ghi chép tản mạn không nhằm vào một chủ đề trung tâm nào của tác giả Nguyễn Chiến Thắng. Cuốn sách giữ phong cách, giọng văn, lối tư duy, tình cảm của nhà văn với cuộc đời, với con người. Dù có viết về ai, ở đâu, với những khác biệt về văn hoá, ngôn ngữ, thể chế chính trị, người đọc vẫn có thể được ông dẫn dắt để chạm tới những nhân vật của ông một cách tự nhiên và hồn hậu.

Trong cuốn sách, tác giả có nhắc lại một câu của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng mà ông tâm đắc: “Chúng tôi, những đại sứ, chúng tôi có chỗ dựa đằng sau mình là cả một lịch sử bốn nghìn năm và một dân tộc anh hùng”. Đó là khi một câu chuyện rất buồn, rất đáng tiếc xảy ra ở Algeria. Tham tán thương mại ở Đại sứ quán Việt Nam tại Algeria, ông Bùi Giang Tô bị khủng bố giết hại.

Ông Nguyễn Chiến Thắng viết: “Tôi nhớ khi tôi đi trình Thư Uỷ nhiệm ở Sahraoui Dân chủ, lễ tân Sahraoui cho chúng tôi đi thăm sa mạc. Sa mạc có vẻ đẹp lạ lùng lắm, lạ nhất là có những đoá hoa đỏ, đỏ như máu bật lên từ cát khô cằn. Tôi chụp ảnh để làm bưu thiếp gửi về Hà Nội khoe với bạn bè, gọi đó là những bông huyết sa, máu của cát. Những bưu thiếp ấy tôi nhờ anh Tô cầm về. Trong số di vật của anh Tô mà người ta còn nhặt lại được có tấm thiếp tôi gửi, góc thiếp có dính máu. Đấy là những ấn tượng ám ảnh và hiện thực nhất của tôi, một đại sứ, về chủ nghĩa khủng bố lúc bấy giờ”. Cuộc đời người làm công tác ngoại giao đâu phải chỉ toàn những lễ nghi sang trọng đẹp mắt, gây ấn tượng, mà còn bao gồm cả hiểm nguy, nhất là ở những quốc gia cho đến tận thế kỷ 21 này vẫn chưa vắng tiếng súng.

Không những qua lăng kính của một nhà ngoại giao, tác giả cũng có góc nhìn sự việc, sự kiện hay những vấn đề cá nhân đều rất tinh tế và sâu sắc, nhiều liên tưởng và giàu cảm xúc. Cuốn sách mang phong cách, giọng văn, lối tư duy, tình cảm của một nhà văn với cuộc đời và con người.

Nói về “đứa con tinh thần” của mình, tác giả Nguyễn Chiến Thắng cho biết, ông ghi lại những câu chuyện mà mình đã gặp và ghi nhớ trong những năm tháng làm đại sứ ở các nước. Nó cho thấy phần nào cuộc đời, sự nghiệp, vai trò của một đại sứ - người đại diện cho quốc gia, dân tộc ở trên phương diện đối ngoại.

Từng lớp sóng lấp lánh nối quá khứ và hiện tại

Là một trong những người đầu tiên tiếp xúc với cuốn sách “Chuyện kể của một đại sứ” nhà văn Đỗ Bích Thúy cảm nhận văn phong của tác giả Nguyễn Chiến Thắng rất giản dị, thong thả, với cái nhìn nhân hậu, ấm áp, giàu tình người của một người làm chính trị. “Tôi thấy rõ nhân - nghĩa trong cuộc đời làm công tác ngoại giao ở ông Nguyễn Chiến Thắng. Nhưng bởi vì vị đại sứ này lại là một nhà văn nên cái nhìn của ông về mọi sự việc, sự kiện, hay các cá nhân đều rất tinh tế và sâu sắc, nhiều liên tưởng và giàu cảm xúc.

“Chuyện kể của một đại sứ”- những câu chuyện đối ngoại thú vị. (Ảnh: Thùy Dương)

“Chuyện kể của một đại sứ”- những câu chuyện đối ngoại thú vị. (Ảnh: Thùy Dương)

Ở đây, dù là sách của một người làm chính trị nhưng lại ít màu sắc chính trị, mà đầy ắp những sắc màu, không gian văn hoá, nhân văn, những chân dung đáng kính, đáng mến, đáng ngưỡng mộ. Cả một cuốn sách 300 trang, trang nào cũng giàu tình cảm, cảm xúc. Ông viết về rất nhiều sự việc và ở trong mỗi sự việc ấy đều có những con người cụ thể. Cuốn sách này được viết giống như là ông lôi các câu chuyện trong túi áo ra vậy. Rất giản dị nhưng cuốn hút”.

“Chuyện kể của một đại sứ” mở ra thế giới mới về ngoại giao - lĩnh vực rất ít người viết. Không phải câu chuyện không hay, không có gì để kể mà vì ngoại giao là lĩnh vực không phải muốn viết gì cũng được. “Cuốn sách là sự mở đầu cho các tác phẩm viết về lĩnh vực ngoại giao. “Chuyện kể của một đại sứ” được xuất bản tạo động lực cho các nhà ngoại giao khác kể câu chuyện về lĩnh vực đặc thù này”, nhà thơ Hữu Việt nói.

Ngoại giao là ngành nghề khá nhạy cảm nên dù muốn viết về lĩnh vực này đã lâu nhưng đến nay đại sứ Nguyễn Chiến Thắng mới có thể viết và xuất bản cuốn sách này. Mỗi câu chuyện về ngoại giao đều liên quan đến người thật, việc thật, liên quan trực tiếp đến đất nước, quốc gia nên rất khó đặt bút.

Hoạ sĩ Phạm Hà Hải, người chịu trách nhiệm mỹ thuật, tranh bìa và minh họa cuốn sách “Chuyện kể của một đại sứ” chia sẻ: “Tác giả dắt người đọc đi dọc trở lại năm tháng làm đại sứ của ông, nhìn qua đôi mắt, tâm trí ông để thấy những con người, nơi chốn cùng văn hóa và lịch sử. Từng câu chuyện như từng lớp sóng lấp lánh nối quá khứ và hiện tại. Cuốn sách giống như hai quá trình của một đời đại sứ - nhà văn: Thu thế giới vào trong mình để rồi lại trút mình vào thế giới, ở đấy có tình yêu Tổ quốc, niềm tự hào dân tộc, nỗi khát khao hòa bình hữu nghị và lòng biết ơn nhưng không phải không có chút day dứt buồn”.

“Điều quan trọng xuyên suốt các câu chuyện chính là những vỉa tầng văn hóa ở mỗi nơi mà đại sứ - nhà văn Nguyễn Chiến Thắng đã đi qua. Mỗi nhân vật ông gặp đều được mở ra trên tinh thần của văn hóa, con người và tình yêu thương bao trùm lên tất cả. Điều đó cho thấy, yếu tố, quyền lực quan trọng nhất làm nên một thể chế chính trị, nghệ thuật ngoại giao vẫn là trái tim của con người đến với con người”, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều chia sẻ.

Tin cùng chuyên mục

Lời hồi đáp

Lời hồi đáp

(PLVN) - Có những khoảng trống không tên gợi lên nỗi nhớ nhung hoặc tôi cố gắng không nhồi nhét một cái tên vào đó. Vì chỉ cần định hình một cái tên thôi thì có nghĩa mình đã nhớ thương người ta đến mức nào...

Đọc thêm

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.

Sốt nhẹ

Ảnh minh họa: PV
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.

Giọt thu

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học
(PLVN) - An đến khi những cơn mưa mùa thu vẫn lất phất gõ đều trên mái hiên gỗ. Quán nằm trong con hẻm nhỏ. Giàn hoa phong sương vẫn biêng biếc lá. Bao năm rồi, quán vẫn cũ kỹ nằm nghe tàu lửa chạy sầm sập qua. Những bản tình ca cũng da diết như ngày nào. Chỉ có người ta sẽ trôi vào guồng quay bất tận của thời gian rồi dần dà thay đổi, chứ cái quán này muôn đời vẫn vậy, trừ khi ông lão họa sĩ mất đi mà thôi.