Chuyện của một Gen Z

Kinh đô Huế. (Nguồn: Đình Quang)
Kinh đô Huế. (Nguồn: Đình Quang)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Đôi khi, chính tôi hoang mang khi nghe nhạc trẻ Việt Nam, những luyến láy, giai điệu đều Tây hóa, Hàn hóa quá! Có những thời khắc, tôi hoảng loạn ngay khi nhìn những chồng sách ở bên cạnh.

Sinh ra trong thời kỳ hòa nhập, tôi lớn lên bằng những bộ phim kiếm hiệp được chiếu trên kênh VTV3 mỗi buổi tối, còn vào cuối tuần tôi “hóng” từng tập phim Âu Mỹ ở VTV1. Tôi nghe truyện cổ tích từ giọng đọc của bà và các cô giáo mầm non, nhưng lại nhìn mặt chữ lần đầu tiên qua những tập truyện tranh thần thoại Hy Lạp. Tôi thuộc từng vị thần của nền văn hóa phương Tây, Trung Hoa còn hơn là các vị thần của quê hương mình.

Mỗi giờ ra chơi, tôi và bạn bè lại soi mình trước cửa sổ vấn tóc, cầm thước kẻ, mơ ước lớn lên làm đại hiệp. Trong quyển sổ dán đầy ảnh của đám nhóc chúng tôi, tràn ngập hình nàng Tiểu Long Nữ, Triệu Mẫn, Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Và cứ tới buổi chiều ở sân chơi trong xóm, đứa nào, đứa nấy lại khoác áo mưa “hóa thành” các thiếu nữ trong phim cổ trang. Áo hồng làm công chúa, áo tím làm Thánh cô, áo đen là ác nữ.

Cứ như vậy, ngay từ thời tiểu học, tôi đã có thể kể vanh vách chi tiết của các tác phẩm kinh điển như “Thần điêu đại hiệp”, “Anh hùng xạ điêu”, “Cuốn theo chiều gió”, “Hội chợ phù hoa”,… Nhưng mãi đến khi lên lớp 10, tôi mới biết Nguyễn Du còn có nhiều bài thơ khác ngoài “Truyện Kiều”.

Lên cấp hai, tôi trưởng thành với những bộ phim của Disney, HBO và Star Movies. Tôi sống trong những mùa hè rực rỡ bên hồ bơi, cùng bạn bè tổ chức tiệc coca, mà chẳng hề hay đó không phải là văn hóa của đất nước mình. Tôi ngủ gật trong khi học “Bình Ngô đại cáo”, nhưng lại phân tích đến vài trang truyện cổ tích “Cô bé bán diêm”. Tôi cũng có thể đạp xe gần chục cây số, từ nhà ra phố Đinh Lễ để mua tiểu thuyết “Đồi gió hú” mà ngó lơ đi dãy dài những tập truyện mang tên “Văn học Việt Nam”.

Lên cấp III, khi tiểu thuyết, phim ảnh Trung Quốc bùng nổ tại thị trường Việt. Chúng tôi ngây ngất trong văn hóa uống trà, đàm đạo. Thậm chí còn cùng nhau ngồi chơi cờ tướng, nhìn những chữ Hán in trên các quân cờ. Giờ học lịch sử Việt Nam, mọi người đều ngáp sái quai hàm, nhưng cứ đến giờ lịch sử Trung Quốc, phương Tây, ai cũng rầm rộ thảo luận. Mọi người bàn về Tần Thủy Hoàng, Võ Tắc Thiên, Elizabeth Đệ Nhất, Ferrnando xứ Aragon và Isabel của Castilla,… Nhưng lại thấy “hoảng sợ” khi trả bài thầy cô về các mốc sự kiện trong các cuộc chiến tranh đẫm máu và nước mắt của dân tộc Việt Nam vào thế kỷ XX.

Chỉ đến năm lớp 12, khi tôi và mấy người bạn tự thành lập một nhóm nhỏ để viết truyện. Cả đám mới ngơ ngác nhìn nhau, tự hỏi: “Chúng ta viết gì bây giờ”. Hóa ra, trong suốt bao năm nay, chúng tôi như đi trong mộng ảo. Chúng tôi ngại ngùng viết từng cái tên Linh, Nam, Tùng vào câu truyện. Nhưng lại cảm thấy “mượt” bút khi dùng những tên gọi đậm chất nước ngoài như Triệu Phi Yến, Đạm Tiểu Nguyệt hay Helen, Peter vào trong trang giấy của mình. Chúng tôi tụm năm, tụm ba, bàn đi bàn lại các tiểu tiết, rồi thế nào viết ra lại có tuyết, sông Trường Giang, thành Đại Lý, Khải Hoàn Môn, Đấu trường La Mã.

Đó là lần đầu tiên, cả đám học sinh tập tọe viết truyện tạm dừng mơ ước lại. Bởi đấy không phải là câu chuyện của đất nước, của không gian mà 17 năm nay chúng tôi từng sống. Thời gian ấy, cũng là lần đầu cả đám “trẻ trâu” tự đặt chân đến Hoàng Thành Thăng Long, đi tới các ngôi chùa cổ tại Hà Nội. Đó là lúc, tôi cảm nhận được hơi thở của văn hóa Việt. Tôi hiểu rằng, hóa ra “họ” vẫn ở quanh chúng tôi, nhưng tôi mãi chẳng thể nắm bắt được. Tôi ngơ ngác ngắm nhìn Điện Kính Thiên, Đoan Môn, Cột cờ Hà Nội xuyên qua các thế kỷ, và cố gắng níu giữ. Càng trưởng thành, tôi càng đi tìm “ông cha” của mình. Như một đứa trẻ đói khát, tôi bấu víu vào từng tư liệu ảnh còn rơi rớt do người Pháp để lại. Tôi đọc “Đại Việt Sử Ký” được viết bằng ngôn ngữ đôi khi thật khó hiểu. Tôi “ngấu nghiến” từng quyển sách sử của các nhà nghiên cứu dù có khô khan đến đâu. Tất cả, để cảm nhận phần “hồn” nào đó của ông cha đang sống ở ngoài kia.

Vì tôi không muốn trở thành những kẻ “biến dị”, mất đi bản thân ngay trên chính quê hương mình. Tôi nhìn những bộ phim, bài hát, bức tranh mang đậm “mác” văn hóa của phương Tây, Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc,.. Nghe những giai điệu hí kịch được thổi hồn vào âm nhạc hiện đại của họ, thưởng thức những bản thánh ca được cho vào các bộ phim bom tấn, chiêm ngưỡng các âm hưởng đậm chất thơ Haiku sống dậy trong anime Nhật Bản.

Đôi khi, chính tôi hoang mang khi nghe nhạc trẻ Việt Nam, những luyến láy, giai điệu đều Tây hóa, Hàn hóa quá! Có những thời khắc, tôi hoảng loạn ngay khi nhìn những chồng sách ở bên cạnh. Những tập truyện, giáo trình, bộ tài liệu nghiên cứu, tạp chí với chữ tiếng Anh, tiếng Trung nhiều hơn tiếng Việt.

Trong những khi bối rối, tôi “trốn” vào các bản làng dân tộc thiểu số, nơi họ còn giữ được bản sắc truyền thống của dân tộc mình.

Và tôi lại quay về với nguồn gốc của mình, chiêm bái từng di tích ở Cố đô Huế, Hoàng Thành Thăng Long, Cố đô Hoa Lư, dãy Trường Sơn - nơi mùi đạn khói vẫn còn phảng phất. Nhiều khi, tôi ngỡ tưởng mình đã xê dịch được thời gian, không gian. Tôi ảo mộng rằng mình cảm nhận được cuộc sống của con người từng sinh sống hàng trăm năm, hàng nghìn năm trước kia. Nhưng rồi, cơn sóng của thời đại lại ập tới, kéo lôi tôi trôi giạt ra ngoài khơi. Khiến tôi biến thành kẻ mộng du trong chính dòng sông quê hương của mình. Rồi tôi lại nỗ lực bơi vào bờ, giống như một vòng lập thời gian chẳng bao giờ dứt….

Tin cùng chuyên mục

Yên Bái có thêm 2 di sản văn hóa phi vật thể

Yên Bái có thêm 2 di sản văn hóa phi vật thể

(PLVN) - Tập quán văn hóa và tín ngưỡng Lễ Cúng rừng của người Mông và Nghệ thuật trình diễn dân gian Khắp Cọi của người Tày ở Yên Bái được công nhận là Di sản Văn hóa phi vật thể Quốc gia.

Đọc thêm

Đình thần Đồng Nai – Lưu giữ những dấu chân mở cõi

Đình thần Đồng Nai – Lưu giữ những dấu chân mở cõi
(PLVN) -  Trong buổi đầu khẩn hoang, lập nghiệp tại phương Nam, những cư dân của đất Đồng Nai vẫn không quên tạo lập nên những cơ sở tín ngưỡng cộng đồng để đáp ứng nhu cầu tinh thần và tâm linh. Mỗi thôn, ấp đều có một ngôi đình, tọa lạc ở khu trung tâm, ở đầu làng - một dấu ấn xác định sự hình thành cộng đồng làng xã của người Việt từ hơn ba trăm năm trước.

Nghề gốm trang trí ở Biên Hòa – Dấu ấn trăm năm

Nghề gốm trang trí ở Biên Hòa – Dấu ấn trăm năm
(PLVN) - Sản phẩm gốm mỹ thuật Biên Hoà rất đa dạng và phong phú với góc độ nghệ thuật cao, đặc biệt là các tượng Phật hoặc hình tượng tranh Tứ Quý, Tứ Bình, Tứ Thời, Bát Tiên hoặc tranh dân gian. Hàng ra lò xuất cảng qua Pháp, Mỹ và không ít nước khác, bởi gốm mỹ nghệ Biên Hoà được nhiều nơi trên thế giới ưa chuộng, nhờ sắc thái men trầm lắng, đậm nét cổ kính phương Đông

Khát vọng vươn lên của Lâm Đồng qua lễ hội Festival Hoa lần thứ 10

Khát vọng vươn lên của Lâm Đồng qua lễ hội Festival Hoa lần thứ 10
(PLVN) - Không phụ lòng mong chờ, chương trình nghệ thuật đặc sắc đêm khai mạc lễ hội Festival Hoa Đà Lạt lần thứ 10- 2024 tối 5/12 đã mang đến cảm giác mãn nhãn cho của du khách, người dân xứ sở ngàn hoa. Theo Phó Thủ tướng Thường trực Nguyễn Hoà Bình, lễ hội là cơ hội để du khách trong nước và quốc tế đến trải nghiệm những giá trị văn hóa - du lịch độc đáo, riêng có của Đà Lạt...

Nhà lầu ông Phủ hơn trăm năm bên dòng sông Đồng Nai

Nhà lầu ông Phủ hơn trăm năm bên dòng sông Đồng Nai
(PLVN) - Biệt thự cổ của đốc phủ Võ Thanh Hà được xây dựng cách đây hơn 102 năm là nơi lưu giữ những giá trị về lịch sử khẩn hoang của vùng đất Biên Hòa. Được coi là biệt thự cổ đẹp nhất Đồng Nai, đây không chỉ là di sản của dòng họ, căn nhà còn có giá trị văn hóa khi nằm trong cụm làng nghề truyền thống có tuổi đời trên 300 năm, đặc biệt là làng nghề đá Bửu Long.

Khai mạc Festival "Về miền ví, giặm - kết nối tinh hoa di sản"

Chương trình nghệ thuật 'Đôi bờ Ví, Giặm' tái hiện không gian diễn xướng ví, giặm. Ảnh: PV
(PLVN) - Tối 27/11, tỉnh Hà Tĩnh phối hợp với tỉnh Nghệ An tổ chức Chương trình nghệ thuật cầu truyền hình trực tiếp "Đôi bờ ví, giặm" mở đầu chuỗi hoạt động Festival "Về miền ví, giặm - kết nối tinh hoa di sản" nhân kỷ niệm 10 năm Dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh được UNESCO ghi danh là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại.

Thừa Thiên Huế: Nhiều giải pháp bảo tồn nhà vườn, nhà rường cổ

Một số nhà vườn, nhà rường cổ ở Thừa Thiên Huế đang được trùng tu. (Ảnh: Thùy Nhung)
(PLVN) - Hệ thống nhà vườn, nhà rường cổ là tài sản quý giá góp phần tạo nên đặc trưng văn hóa Huế. Trải qua hàng trăm năm chịu tác động từ thời tiết, thiên tai; kiến trúc một số nhà vườn, nhà rường cổ xuống cấp nghiêm trọng. Trước thực trạng này, nhiều giải pháp bảo tồn đang được triển khai.

Khi bảo tàng, di tích “thổi hồn” vào lịch sử

Hiện nay, việc áp dụng công nghệ hiện đại, cách bài trí nghệ thuật đã và đang được nhiều bảo tàng, di tích áp dụng thành công. (Ảnh: PV)
(PLVN) - Trong những năm gần đây, các bảo tàng, di tích lịch sử đã trở thành một điểm hẹn mới đầy hấp dẫn của nhiều người, đặc biệt là giới trẻ. Điều này cho thấy dấu hiệu tích cực sau các nỗ lực đổi mới, áp dụng công nghệ kỹ thuật của các bảo tàng, khu di tích.

Bữa cơm gia đình – thứ quý giá đang dần mất đi

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) - Trong guồng quay hối hả của cuộc sống hiện đại, có một điều tưởng chừng như đơn giản nhưng lại trở thành xa xỉ: một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Đó là lúc mọi người quây quần bên nhau, không công việc, không điện thoại, chỉ có sự chia sẻ, tiếng cười, và tình cảm chân thành.

Nghệ nhân dân gian Mã Văn Trực – Người giữ lửa truyền thống hát Then tại Bắc Kạn

Nghệ nhân dân gian Mã Văn Trực say sưa và tự hào khi chia sẻ về bộ môn nghệ thuật dân gian ông đã dành nhiều năm gắn bó (Ảnh: Thanh Tùng)
(PLVN) -  Giữa thăng trầm của cuộc sống, có một nghệ nhân vẫn lặng lẽ, bền bỉ giữ gìn và truyền lại những tinh hoa của loại hình nghệ thuật dân gian đặc sắc này, đó là nghệ nhân dân gian Mã Văn Trực – người không chỉ đam mê hát Then, đàn Tính mà còn xem đây là sự nghiệp cả đời, là trách nhiệm và tình yêu với văn hóa dân tộc.