Khi tôi ngồi viết những dòng này cũng là lúc con trai tôi đã bước sang tuần thai thứ 16. Như bao nhiêu người phụ nữ khác, lẽ ra tôi phải cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi sắp được làm mẹ. Nhưng tâm trạng của tôi lúc này thật khác. Tôi băn khoăn, suy nghĩ và đặt ra nhiều câu hỏi cho hạnh phúc gia đình mình.
Tôi và chồng yêu nhau suốt quãng thời gian 4 năm đại học, khi ra trường được 1 năm cả hai đều ổn định công việc rồi mới lấy nhau. Hai bên gia đình chúng tôi kinh tế đều khá nên cuộc sống của chúng tôi cũng khá thoải mái.
Chúng tôi mua một căn chung cư rộng rãi, sang trọng, cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Thế nhưng, cưới nhau 2 rồi 3 năm mà chúng tôi vẫn chẳng có được hạnh phúc làm cha làm mẹ.
Nhiều lần tôi bàn với chồng sang Singapo để thăm khám, làm xét nghiệm hoặc cùng lắm thì thụ tinh nhân tạo. Trong trường hợp xấu nữa thì chúng tôi có thể xin con nuôi…Bởi, trong những lần thăm khám trước, bác sĩ đều cho kết luận hai vợ chồng hết sức bình thường, chỉ là bị áp lực về tâm lí thôi…
Thế nhưng, sự thực không phải thế. Chồng tôi không thể cho tôi một đứa con. Vì quá yêu tôi, vì sợ tôi buồn, vì sợ xấu hổ với bạn bè, vì…trăm nghìn lí do khác nhau theo như anh nói nên anh đã nhờ bác sĩ nói như vậy với tôi.
Và anh đã khéo léo bố trí một kì nghỉ lãng mạn cho vợ bên bờ biển, anh cho tôi say mèm rồi nhờ người bạn thân của anh thực hiện nghĩa vụ của người chồng – là anh - đối với tôi.
Sau lần ấy, tôi mang thai. Khỏi phải nói tôi đã sung sướng như thế nào khi biết mình có thai. Cả chồng và hai bên gia đình nữa, ai cũng mừng vui ra mặt, ai cũng chăm sóc tôi từng lí từng tí.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra mà tôi chẳng hề mảy may chuyện cũ của những lần đi khám trước. Cho đến hôm qua, khi dọn dẹp lại bàn làm việc của anh, tôi vô tình phát hiện ra tờ kết quả khám bệnh của anh. Tôi như nổi điên lên tra hỏi anh và anh đã nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.
Tôi không thể tin nổi vào tai mình nữa. Tại sao anh có thể hành động như vậy mà không hỏi ý kiến của tôi. Sao anh lại tự nguyện dâng hiến vợ mình cho người đàn ông khác. Anh nói yêu tôi mà sao không tôn trọng tôi? Sau này đứa nhỏ ra đời, tôi biết ăn nói như thế nào với gia đình anh? Nhiều lúc nghĩ tôi chẳng muốn sinh con ra, chỉ sợ nó khổ....