Cho những lời hồi đáp

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Cơn mưa buông lơi giữa thành phố Huế, bọc những mái nhà trong màu xám u ám. Huế mưa, buồn và dai dẳng như khúc bi ca của người thiếu nữ chờ chồng.

Tay em lướt qua bó hoa oải hương màu tím đã khô mùi sự sống. Đây là những ngày tháng em vội vã rời bỏ Hà Nội, để chạy xuống vùng kinh kỳ tưởng như đã ngủ yên trăm năm này.

Hôm nay, mưa buồn, không lạnh, mấy hàng cau rung rinh trong vườn. Đường Nguyễn Sinh Cung im ắng, tựa như tách mình ra khỏi thành phố Huế hiện đại và sôi động ở bên kia cây cầu Đập Đá. Gió lách qua khung cửa, vài trang sách trong tuyển tập truyện ngắn Hemingway đã ố vang lên mấy tiếng “lật phật”. Em lướt tay trên chiếc đài cũ nơi góc phòng. Nghe gì đây? Bản tam tấu Archduke của Beethoven hay những giai điệu buồn thương của Chopin?

Chẳng có tiếng hồi đáp, bức tường màu xanh ngọc câm lặng trống rỗng. Hơi ẩm mang mùi đất thổi vào trong không gian. Em bỗng mơ màng nhớ về đại ngàn Tây Nguyên hùng vĩ. Nơi ánh nắng luôn rọi xuống con phố, nhuộm đỏ nước da và mái tóc con người nơi đây. Nơi mà vào dịp năm mới, những đoàn cồng chiêng nô nức diễu hành.

Em bỗng hiểu, hôm nay, mình sẽ chọn bản thu chất lượng kém của một ban nhạc chơi đàn Klông Pút. Những giai điệu của người Khmer là cái ta cần nghe. Một thứ âm thanh của gió, của nước, của tre nứa đã tồn tại cả ngàn năm trong núi rừng xa xưa ngoài kia. Nó tuyệt diệu không kém gì những bản giao hưởng được cả thế giới ca tụng. Nó thân quen, như chính cái gen người Việt mà tổ tiên đã để lại cho em.

Em bỗng thấy nhớ mảnh đất Hà Nội - nơi em đã từng bỏ trốn, thành phố mà em bức bối những cơn mưa phùn miên man, các mảnh tường xám và tiếng xe cộ chói tai. Giờ đây, em lại nhớ nó đến phát sợ, không phải món phở, hay đường phố cổ kính trang nghiêm. Em chỉ nhớ một nơi mang tên nhà, vốn đã quen thuộc với em. Tại đó, em có thể dùng thanh âm trong cổ họng của mình để bộc lộ hàng ngàn cung bậc cảm xúc khác nhau.

Em bỗng nhớ đến câu của nhà nhân học Gary Ferraro: “Văn hóa là tất cả những gì con người có, con người nghĩ và con người làm”. Em đã trích dẫn câu ấy cả chục lần vào những bài kiểm tra, trong những tập nghiên cứu, nhưng em thực sự chưa bao giờ hiểu nó. Chưa bao giờ thấm thía cho giây phút này, khi em ở một nơi xa lạ, trong căn nhà cũ kỹ. Cái cô độc đủ cho em thời gian suy nghĩ và nhớ lại tất cả những gì thuộc về thanh âm.

Nó ở đây, khi em khiêu vũ một mình trên sàn nhà cũ kĩ. Một điệu slow waltz, gợi em nhớ đến cách mình được dạy phải để tay ở lưng, nhớ đến bước chân của người con trai đã dẫn dắt. Hôm nay, không còn âm thanh của bản River flows in you nữa, chỉ còn giai điệu của tiếng Klông Pút hòa tấu với sáo trúc, đàn bầu và những âm thanh mà em chẳng phân biệt được. Nhưng em vẫn nhảy, điệu nghệ và ngẫu hứng hơn bao giờ hết với bước chân trần như lướt trên lông vũ.

Em nhớ đến bảo tàng lịch sử Việt Nam - một kiến trúc Pháp tồn tại giữa thủ đô Hà Nội bao đời nay. Em từng nghĩ nó sẽ cô đơn, lạc lõng trong thế giới này. Nhưng không, nó hòa vào không gian văn hóa ấy, trở thành máu thịt nơi đây. Những bức tường gạch vàng dày cộp đã loang lổ mảnh rêu xanh, rêu vàng ủ mình sau hàng cây và khói bụi đô thị. Lặng yên, như những người già mắt kèm nhèm đang nhìn lịch sử dần phủ bụi, rồi lại tái sinh theo thời gian.

Mưa dập dềnh bao phủ thành phố, chốc nữa thôi, những ngôi nhà ở đường Nguyễn Sinh Cung, phường Vỹ Dạ sẽ chập choạng lên đèn. Tối nay, bên kia cầu Đập Đá, phố đi bộ rực rỡ ánh sáng sẽ chẳng còn ồn ào như hôm trước. Không còn mùi cà phê thơm phức hay tiếng cốc bia nhộn nhịp va nhau.

Màu xanh của mấy chiếc lá cau le lói trước khi bóng tối kịp chạy đến. Em nhìn lên chiếc áo dài tím mà mình đã ngẫu hứng mua khi đến Huế, em biết mình sẽ chẳng bao giờ mặc nó. Bởi đó là biểu tượng của một thành phố đã quá già so với lứa tuổi của em.

Nhưng nó làm em nhớ tới sắc tím trên giỏ của những chiếc xe ta đã từng đạp lên dốc núi đến vườn hồng. Đó là vườn của người Sán Dìu, nơi những quả hồng còn xanh chát, đám ong mật vo ve hút nốt vài giọt óng ả trên bông hoa nở muộn.

Chiều nhuộm ánh đỏ ở dốc núi, một đám cưới vừa tàn, tiếng khóc của cô dâu vang xa về nhà chồng. Một ngôi nhà nhỏ, có đứa bé gái đang được mẹ gọi về ăn cơm. Em đã hỏi: “Cô bé đó cũng sẽ khóc khi đi lấy chồng sao?”. Người mẹ Sán Dìu mỉm cười đáp: “Tất cả mọi người đều khóc, đây là tục lệ”. Rồi họ hỏi em: “Cô đã ăn cơm chưa”. Giống như mảnh nam châm hút những ký ức ấy, đưa em về gia đình, về bữa cơm nhà, khi ta hỏi thăm nhau bằng bốn từ: “Đã ăn cơm chưa?”.

Nó như dòng sữa non của cây lúa tươi đang độ trĩu hạt, đưa ta đến đồng ruộng nghìn năm của mảnh đất An Nam, Đại Việt xa xưa. Nơi em nghe thấy câu ca dao quen thuộc “Con cò bay lả, bay la. Bay từ cửa tổ bay ra cánh đồng” và nhìn lên bầu trời, không có cò, mà là tiếng đập cánh của những con chim trên chiếc trống đồng Đông Sơn. Là câu chuyện Sơn Tinh, Thủy Tinh mà ta được nghe kể từ bất cứ một người lớn nào đang cố ru mình.

Tất cả điều đó lấp ló, ngủ im trong tâm trí, tựa như chẳng bao giờ lộ diện. Nhưng chỉ một khắc im lặng trong không gian Vỹ Dạ, em lại nhớ về những điều tưởng như vô hình. Giống như nguyên lý tảng băng trôi của Hemingway trong quyển sách em đang đặt chỏng trơ ở bên bàn. Dường như sâu thẳm trong em- một mạch nguồn văn hóa cả ngàn năm luôn chảy thao thiết…

Em bỗng nhớ gương mặt anh trong lúc biến mất trên bầu trời với tiếng rít của máy bay. Nhớ nụ cười buồn, ánh mắt như hiểu anh không thể tách rời linh hồn, máu thịt em với mảnh đất này. Bởi mỗi con người đều giống như những cái cây, dù có vươn bóng, tỏa nắng, lên cao đến đâu thì vẫn phải bám rễ xuống bầu đất mẹ…

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Triển lãm “Chạm một nét hoa” lan tỏa ý nghĩa sử dụng vật liệu tái chế trong hội họa. (Ảnh: VOV1)

Nghệ thuật tái chế - Hơi thở mới từ những điều cũ

(PLVN) - Khi lối sống xanh lên ngôi cũng là lúc nghệ thuật tái chế ngày càng hiện diện rõ nét trong đời sống văn hóa. Từ những tác phẩm đơn lẻ, nghệ thuật tái chế đã dần trở thành một xu hướng có sức lan tỏa mạnh mẽ, không chỉ tôn vinh vẻ đẹp sáng tạo mà còn “thổi hồn” vào những vật liệu cũ bị lãng quên, mang đến cho chúng một hơi thở mới đầy ý nghĩa.

Đọc thêm

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Bức tranh

Bức tranh
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.

'Ngược dòng cuộc đời'

Bộ phim Upstream đang thu hút nhiều sự chú ý. (Ảnh: Mtime)
(PLVN) - Những ngày đầu năm, phim “Upstream - Ngược dòng cuộc đời” gây “sốt” rần rần trên mạng xã hội. Chí Lũy mất việc ở tuổi 45, oái oăm thay lại đến từ danh sách cắt giảm và hệ thống hóa tối ưu nhân sự do đội lập trình của anh thiết kế trước đó.

Khai mạc triển lãm “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của Anh hùng lao động Trần Lam

Ông Lê Trung Hồ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang trao Bằng khen của UBND tỉnh tặng Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Lam.
(PLVN) - Ngày 5/2, Hội nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam, Hội văn học Nghệ thuật tỉnh Kiên Giang phối hợp Sở Văn hóa và thể thao tỉnh tổ chức khai mạc triển lãm và ra mắt sách “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của nghệ sĩ nhiếp ảnh, Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới Trần Lam - nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang.