Chiếc ví

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -

Mua xong vé tàu hỏa, Tổng Giám đốc Quang Phát thả mình lên chiếc ghế sắt ngồi đợi. Tiếng là Tổng Giám đốc một công ty lớn, làm ăn phát đạt nhưng chỉ trừ những hội nghị quan trọng hoặc những buổi kí kết hợp đồng ông mới đi xe con. Những chuyến đi ít nhiều được thư thả thì dù xa mấy Quang Phát cũng ra ga đi tàu. Cái thói quen này của ông có người khen nhưng cũng lắm lời bình phẩm, thậm chí có đồng nghiệp cho rằng ông “làm hàng”, một hình thức “đánh bóng” tên tuổi. Quang Phát không bao giờ bắt lời hoặc giải thích một lời nhỏ trước những bình phẩm ấy.

Quang Phát nhìn quanh phòng đợi, chợt nhận ra, ngoài màu sơn mới, ngoài những thiết bị, tiện nghi khá sang trọng thì gian phòng này vẫn y nguyên như hơn bốn mươi năm về trước. Ồ! Mà hình như cũng chính ở vị trí này đây, hơn bốn mươi năm trước ông đã có cuộc gặp gỡ với một người mà cho đến tận hôm nay ông vẫn chưa biết tuổi, biết tên. Dù chỉ thoảng qua như một cơn mưa bóng mây nhưng cuộc hội ngộ ngày ấy vẫn còn giăng mắc đến tận bây giờ.

Quang Phát còn nhớ như in đó là vào một buổi chiều gần tối giữa tháng 10 năm 1980, ông đến nhà ga này để đi nhập học ở Hà Nội. Khi ấy ông vừa tròn mười chín tuổi. Ngồi cùng hàng ghế gỗ ngay cạnh ông là một thanh niên hơn ông chừng vài tuổi, vẻ mặt hơi xanh xao. Người thanh niên như không để mắt đến người chung quanh, tựa lưng vào thành ghế với đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi. Quang Phát quan tâm:

- Anh có sao không? Cần gì em giúp.

Người thanh niên khẽ hé mắt nhìn, kéo chiếc túi xách vào lòng, vẻ nghi ngại, khẽ đáp:

- Không! Chỉ hơi chóng mặt.

Những năm tháng ấy, xã hội xuất hiện rất nhiều hiện tượng lừa đảo, cướp giật nên những người đi tàu xe luôn cảnh giác cao độ. Có lẽ vì thế mà người thanh niên nọ không mặn mà với cử chỉ quan tâm của Quang Phát. Qua thái độ đầy cảnh giác của hành khách, Quang Phát hiểu mọi chuyện nhưng vốn là người thiện tâm, anh không lấy đó làm phiền lòng. Anh vào quầy bán vé mượn được hộp dầu con hổ. Với kinh nghiệm học được từ người mẹ làm y tá, anh vừa xoa dầu lên trán, lên thái dương người bạn mới quen vừa làm động tác mát-xa một cách thành thạo. Sau một hồi xoa bóp, người thanh niên chừng như dễ chịu hơn. Anh ngồi thẳng dậy, lí nhí nói mấy lời cảm ơn nhưng kín đáo kiểm tra túi quần sau một cách đầy lo lắng.

Mọi người lục tục ra sân ga. Quang Phát nhìn mấy cái túi xách lỉnh kỉnh của chàng trai, nói:

- Anh để em mang giúp. Người anh chưa khỏe hẳn.

Chàng thanh niên thận trọng quàng chiếc túi vải ngang người, nhìn xéo vào mặt Quang Phát rồi chỉ vào chiếc túi du lịch nhàu nát dưới đất, chắc là trong đó không có đồ vật gì đáng giá:

Thấy người thanh niên bước lảo đảo, Quang Phát vội quàng vào vai dìu đi.

Chàng trai vẻ như đã thiện cảm đôi phần, nhưng tận trong lòng vẫn cảnh giác cao độ. Cũng phải thôi. Dưới gầm trời đầy những tai ương này sao có thể tin ai được. Giả vờ tốt đấy rồi ngầm tìm cách nẫng hết tiền bạc của mình lúc nào không hay.

Hai người chọn một chỗ đứng trước một toa đen. Ngày ấy đi tàu tìm được một chỗ đứng là đã may mắn rồi.

- Anh đến ga nào? Thấy người thanh niên quá kiệm lời, Quang Phát cất tiếng:

- À, tôi vào trong Nam làm ăn. Mong kiếm miếng cơm thôi chú ạ.

Trời sập tối.

Chàng trai gục đầu vào thành tàu. Có lẽ anh vẫn chưa hết cơn choáng.

Bỗng Quang Phát thoáng nhìn thấy một bàn tay lướt nhẹ qua túi quần sau của người thanh niên. Lập tức, Quang Phát hiểu ngay đó là hành động rạch túi rất điêu luyện của bọn lưu manh.

Như một con mèo hoang, cái bóng đen vụt nhảy xuống tàu. Không kịp hô hoán, Quang Phát vội nhào theo. Chạy một quãng xa, Quang Phát mới đuổi kịp tên cướp. Quần nhau một hồi, anh lấy lại được cái ví nhưng cũng bị tên cướp đâm một nhát dao nhẹ vào cánh tay. Anh bịt chặt vết thương, quay trở lại sân ga. Nhưng lúc này, con tàu đã lướt trên đường sắt, bỏ lại anh cùng chiếc ví của người bạn mới quen. Quang Phát buồn bã mở chiếc ví ra. Số tiền không quá nhiều nhưng rõ ràng với hành trình dài ngày vào tận miền Nam mà bị mất chắc chắn sẽ gây cho chủ nhân của nó rất nhiều phiền phức. Anh rịn mồ hôi khi chợt hiểu rằng với con người mang nặng tính hoài nghi, nhất định anh bạn nọ sẽ nghĩ thủ phạm lấy chiếc ví chính là mình. Quang Phát buồn rầu cất chiếc ví vào túi, mong có một ngày trả lại người mất.

Đã hơn bốn mươi năm, trải qua bao thăng trầm, từ một cậu sinh viên mười chín tuổi, Quang Phát đã trở thành tổng giám đốc một công ty cổ phần hàng đầu của tỉnh, tiền của có thể sống nhiều đời không hết, nhưng ông vẫn luôn giữ bên mình cái ví ngày xưa cùng toàn bộ số tiền, không suy xuyển một đồng.

Như đã nói, vào những chuyến công tác được thư thả, Quang Phát luôn đi tàu hỏa. Bởi trong ông luôn có một hi vọng đồng thời cũng là một niềm tin sắt đá là sẽ có một xác suất ngẫu nhiên nào đó được gặp lại người mất chiếc ví. Điều ấy giống như mò kim đáy bể nhưng chưa bao giờ ông từ bỏ niềm hi vọng và niềm tin ấy. Những chuyến đi như thế Quang Phát luôn bỏ chiếc ví vào cái ngăn phụ trong chiếc cặp số.

* * *

Con tàu chạy bằng dầu diezen sáng bóng lướt trên đường sắt một cách êm ru, đưa Quang Phát vào những kí ức xa mờ.

Tàu dừng lại ở một nhà ga. Một người khách độ ngoài sáu mươi, quần áo xộc xệch đến ngồi vào hàng ghế đối diện với Quang Phát. Quang Phát nhìn sững người đàn ông vừa đến, bỗng người bừng lên một linh cảm mơ hồ. Hơn bốn mươi năm với bao thay đổi rồi, nhưng cái ánh nhìn của vị khách vừa lên tàu đã làm Quang Phát sửng sốt. Đúng rồi! Đúng là cái ánh mắt hơi dửng dưng, đầy vẻ hoài nghi ấy. Khi vị khách khẽ vuốt mái tóc lòa xòa phía trước để lộ ra cái mụn ruồi to giữa trán thì Quang Phát đã chắc như đinh đóng cột. Quang Phát cố nén hồi hộp, khẽ kêu lên:

- Có phải là anh không?

Vị khách ngỡ ngàng, ngoảnh nhìn xung quanh rồi nhìn ông, với vẻ ngây ngô:

- Hình như… anh hỏi tôi?

- Vâng! Anh có phải là người hơn bốn mươi năm trước… Ta đã gặp nhau ở nhà ga Lưu Quan…

Vị khách vẫn ngẩn mặt:

- Hơn… bốn mươi năm trước?… Nhà ga… Lưu Quan?... Tôi không hiểu…

Quang Phát gợi ý:

- Cái ngày anh lên tàu vào Nam kiếm việc ấy… và… anh đã bị mất chiếc ví…

Hình như nhắc đến chiếc ví, vị khách đã nhớ lại mọi chuyện. Vị khách nhìn trừng trừng một lúc khá lâu vào mặt Quang Phát, trợn tròn mắt:

- Anh… anh… Chính anh đã… lấy…

Quang Phát khẽ cười:

- Không! Anh nên bình tĩnh lại nghe tôi nói.

Quang Phát mở cặp số lấy chiếc ví đã xỉn màu đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt.

- Chiếc ví đây. Anh có nhận ra nó không. Tiền trong ví không suy xuyển một đồng.

Nói rồi, Quang Phát kể lại toàn bộ sự việc đã diễn ra hơn bốn mươi năm trước.

Vị khách chậm rãi giở chiếc ví, cầm tập tiền trong tay, lẩm bẩm:

- Nhưng sao lại thế nhỉ… Đúng là đến bây giờ tôi mới vỡ lẽ. Ngày ấy quả là tôi đã nghi cho anh. Nhưng… lúc ấy, biết là không có cách nào trả lại ví cho tôi, sao anh còn giữ số tiền đến tận bây giờ? Mà tôi còn nhớ là vào năm 1985 cả nước đã có việc đổi tiền…

Quang Phát khẽ cười:

- Nếu tôi tiêu hoặc đem đổi số tiền ấy thì làm gì có ngày hôm nay hả anh? Thú thật là cũng có lúc tôi thiếu thốn nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện sử dụng số tiền này. Vì tôi luôn có một niềm tin là nhất định sẽ có ngày gặp lại anh. Gặp lại anh mà chỉ còn chiếc ví rỗng thì sẽ ăn nói ra sao?

Vị khách khẽ lắc đầu:

- Nhưng số tiền cũng có đáng là bao.

- Đúng! Số tiền nhỏ nhưng danh dự thì rất lớn anh ạ. Cũng chẳng giấu gì anh, tôi thành đạt như ngày hôm nay cũng chính là nhờ biết coi sự thành thực và danh dự là những phương châm số một trong kinh doanh anh ạ.

Tới lúc này vị khách mới chú ý đến trang phục rất sang trọng mà chỉ ở những người giàu sang mới có của người ngồi trước mặt. Vị khách khẽ thở dài nghĩ tới số phận của mình. Là một thợ kim hoàn thạo nghề nhưng không hiểu sao làm cho chủ nào cũng chỉ được một thời gian là lại cảm thấy không còn tin nhau nữa, lại gặp bao nhiêu chuyện rắc rối. Lại chia tay. Trong lòng luôn có một cảm giác bị người đời lợi dụng hoặc lừa dối. Vị khách không còn lòng tin với bất cứ một ai. Bốn mươi năm vật lộn, mặc dù tay nghề chẳng kém thua bất kể một tay thợ lành nghề nào nhưng cuối cùng khi trở lại quê tay trắng vẫn hoàn tay trắng.

Giờ đây, ngồi trước mặt ông, chính là cái “thằng ranh con ăn cắp” đã từng làm ông ôm mối căm hận hơn suốt bốn mươi năm nay. Có điều, “hắn” đã làm mọi suy nghĩ trong ông hoàn toàn đảo lộn. Thì ra ở đời vẫn có những người có lòng thành thật và từ tâm hiếm thấy.

- Bây giờ cái ví không còn cần thiết với anh nữa, nhưng vẫn nên phải giữ nó như một kỉ niệm cuộc đời phải không anh?

Giọng nói của Quang Phát làm vị khách giật mình quay về hiện tại. Ngẫm nghĩ hồi lâu, vị khách khe khẽ nói:

- Vâng! Tất nhiên rồi. Tôi còn phải giữ nó vì cả sự sám hối nữa. Bao năm tháng tôi đã sống trong hoài nghi và thù hận. Đúng là con người khi đã mất đi lòng tin thì cũng là mất đi tất cả anh ạ. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao trên đường đời tôi luôn là kẻ thất bại.

Quang Phát khẽ thở dài:

- Giá như ngày ấy tôi lấy được chiếc ví và quay lại con tàu sớm hơn một phút thôi thì có khi mọi sự sẽ khác.

Giọng vị khách bùi ngùi:

- Không đơn giản vậy đâu. Tất cả là do tôi thôi.

Quang Phát nhìn vẻ bơ phờ, nhàu nhĩ của “người bốn mươi năm trước” đã đoán định ra tất cả, ông khẽ hỏi:

- Tôi mạn phép xin được hỏi, nghề chính của anh là gì?

Vị khách buồn bã trả lời:

- Nghề kim hoàn anh ạ. Chẳng giấu gì anh, tôi giỏi nghề nhưng làm ăn luôn thất bại.

Quang Phát reo lên:

- Trời! Vậy là tôi gặp may rồi. Công ty tôi đang chuẩn bị khai trương một xưởng vàng bạc, đá quí. Nếu không chê, xin mời anh về làm. Lương rất khá anh ạ.

Mắt vị khách sáng lên nhưng đầu lại hơi cúi xuống:

- Nhưng… Nhưng…

Chừng như hiểu được tâm trạng của người ngồi đối diện, Quang Phát vui vẻ nói:

- Anh không nên quá đắn đo. Tôi tin là cuộc gặp gỡ hôm nay của chúng ta sẽ lấy lại lòng tin về con người của anh.

Vị khách nở nụ cười ngượng ngập:

- Nhưng tôi đã ngoài sáu mươi tuổi rồi…

Quang Phát dứt khoát:

- Lòng tin đúng là thứ khó thay đổi, nhưng đối với con người thì không có gì là muộn. Nhất định anh phải đến chỗ tôi làm việc. Không phải chỉ vì anh đâu mà vì sự phát triển của công ty chúng tôi nữa. Và vì cuộc đời này. Hãy bắt đầu lại đi anh!

Trước khi xuống tàu, Quang Phát đưa cho vị khách chiếc card visit với những lời dặn dò tỉ mỉ.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)

Nhớ mùa hoa gạo

(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Đọc thêm

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.

'Ngược dòng cuộc đời'

Bộ phim Upstream đang thu hút nhiều sự chú ý. (Ảnh: Mtime)
(PLVN) - Những ngày đầu năm, phim “Upstream - Ngược dòng cuộc đời” gây “sốt” rần rần trên mạng xã hội. Chí Lũy mất việc ở tuổi 45, oái oăm thay lại đến từ danh sách cắt giảm và hệ thống hóa tối ưu nhân sự do đội lập trình của anh thiết kế trước đó.

Khai mạc triển lãm “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của Anh hùng lao động Trần Lam

Ông Lê Trung Hồ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang trao Bằng khen của UBND tỉnh tặng Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Lam.
(PLVN) - Ngày 5/2, Hội nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam, Hội văn học Nghệ thuật tỉnh Kiên Giang phối hợp Sở Văn hóa và thể thao tỉnh tổ chức khai mạc triển lãm và ra mắt sách “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của nghệ sĩ nhiếp ảnh, Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới Trần Lam - nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang.

Sắp xếp lại chính mình

Sắp xếp lại chính mình
(PLVN) - Chiều cơ quan vừa họp triển khai Nghị quyết 18 sắp xếp tinh gọn bộ máy, về nhà cộng với tắc đường thì cũng đã muộn. Gọi cuốc taxi rủ mấy anh em đến quán rượu bình dân nhâm nhi vài chén cho bớt tâm tư. Mùa đông đến muộn nên lạnh, nhưng dù sao thì mùa đông cũng đến. Vài chén cay cay cộng với lao xao sự đời, rất hợp cho một không gian giãi bày như này…

Về nhà thôi, Tết rồi!

Tết là dịp để các gia đình đoàn tụ. (Ảnh trong bài: Thế Mạnh)
(PLVN) - Cứ vào độ cuối đông, nắng hanh hao bắt đầu nhường chỗ cho những cơn mưa phùn, hàng hoa rong trên phố rộn ràng màu trắng hồng phơn phớt của những bông cúc bướm, màu tím biếc của những cành violet, màu đỏ rực rỡ của thược dược, màu vàng của quất… Ấy là Tết đang về!

Thầm thì hoa nở

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt
(PLVN) -  Vào 22h30 phút tối qua (5/1), sau khi Việt Nam giành được chiến thắng danh giá lịch sử, cả Thành phố bỗng "bừng tỉnh". Tiếng hò reo như "dòng thác" cuốn trào khắp mọi nẻo đường, mang theo niềm vui, tự hào, và cả những giấc mơ chung đã thành hiện thực của triệu con tim Việt Nam: "Đội tuyển quốc gia chiến thắng. Việt Nam vô địch AFF Cup 2024".

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!
(PLVN) - Mỗi tuần chỉ có hơn một ngày con được gần bố. Thế nhưng, con đừng buồn con nhé, vì tất cả những điều bố đang làm, cả việc xa con, đều là vì con, con à...

Bình yên cánh rừng

Bình yên cánh rừng
(PLVN) - Sau chừng hơn hai giờ mật phục để bắt những kẻ săn bắt muông thú, ông tạm thả lỏng cơ thể. Rừng xanh mênh mông. Tiếng gió nhè nhẹ từ vách núi phía xa dội lại. Trên tán cây, thi thoảng rơi xuống tiếng chim hót.

Cuộc gặp tuổi 18

 Ảnh minh họa. (Ảnh: FB)
(PLVN) - Tôi gặp Lạc khi chúng tôi vừa tròn mười tám. Cái tuổi dường như mới chập chững bước vào những quyết định quan trọng của cuộc đời, dường như cảm thấy còn rất trẻ nhưng lại vừa trải qua những kì thi cam go và những quyết định trọng đại khi chọn ngành mà người ta vẫn hay cho rằng nó sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai sau này. Rồi cũng không biết tự khi nào và cũng bằng lí do gì, tôi lại chơi thân với Lạc.

Hội xuân trên miền đá lạnh

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Mùa xuân đến. Bản Ðèo Hoa ngập tràn tiếng đàn, tiếng sáo. Một góc Pattaya giữa ngút ngàn mây núi. Tối nào cũng vậy, lũ trai bản lại rủ nhau đốt một đống lửa thật to dưới tán một cây săng lẻ. Ðống lửa là những khát khao rừng rực cháy trong lòng chúng. Những hớp rượu nếp nương cứ ừng ực tuôn vào, những bài ca cứ thế ngân lên. Những cô gái trẻ ngồi bên khung cửi tay dệt vải mà tâm hồn như những con chim đậu trên cành.

Trái tim... giấy

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)
(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Ánh Sao

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chiều thả những sợi nắng vàng rực xuống sân ga lố nhố người. Tiếng loa thúc giục hành khách lẫn trong tiếng cười nói xôn xao. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Tôi chọn cho mình cách di chuyển bằng tàu hỏa như muốn có thêm chút thời gian và tâm sức để suy ngẫm về những gì đã xảy ra và cả những điều sắp phải đối mặt.