Tình yêu nhầm chỗ
Tháng 8/2013, chị Ngọc Duyên, lúc ấy mới tốt nghiệp trường trung cấp mầm non ở TP.HCM, xin vào làm việc ở một trường mẫu giáo ở Dĩ An, Bình Dương. Tại đây, chị gặp được anh Phạm Phong, nhà buôn bán ở gần trường. Anh Phong sống cảnh gà trống nuôi con, con trai gửi về nhà mẹ đẻ ở Sóc Trăng nuôi, còn anh lên Bình Dương làm ăn sinh sống, thi thoảng có đón con lên chơi, cháu bé nói với chị, là mẹ đi công tác ở nước ngoài.
Tiếp xúc lâu ngày, anh Phong dần dà chia sẻ với chị, thực ra không phải vợ anh đi công tác xa như anh nói với con trai, mà vợ anh đã bỏ hai cha con anh để đi lấy chồng Hàn Quốc từ hai năm trước, tức là lúc con trai hơn một tuổi.
Lúc ấy, hai vợ chồng đang ở Sóc Trăng sinh sống, chị nghe bạn bè đi xuất khẩu lao động Hàn Quốc, anh cản mãi không được. Ai ngờ, sang bên ấy chị kết hôn luôn với người đàn ông bản địa bằng tuổi cha mình.
Buồn bã, xấu hổ với bà con xóm giềng, anh đưa con lên Bình Dương làm ăn, cũng có tiền mua đất xây nhà, lo cho con tươm tất. Từ đấy đến nay chị không về, chỉ thi thoảng gửi quà, tiền hoặc vài cú điện thoại đường dài về cho con, cả hai thậm chí còn chưa hoàn tất thủ tục ly hôn tại Việt Nam.
Chính hoàn cảnh của anh Phong đã làm lay động trái tim chị Duyên. Sau đó, họ đến với nhau. Chị Duyên luôn ở bên cạnh, chăm sóc anh Phong, đóng vai trò như một người vợ thực sự. Có điều, trên danh nghĩa chị vẫn chỉ là người ngoài.
Anh Phong hứa với chị, sau khi vợ mình về nước, cả hai làm thủ tục ly hôn, sẽ đưa chị về giới thiệu với gia đình, kết hôn sinh con đẻ cái như bao đôi vợ chồng khác. Vì lời hứa đó, chị Duyên không tiếc tuổi thanh xuân, coi mình như người vợ thật sự của anh Phong, có bao nhiêu cũng vun vén vào “gia đình nhỏ” của mình.
Với sự độ lượng, chị cũng không chấp nhất chuyện anh Phong vẫn thường liên lạc với vợ cũ. Anh Phong nói, dù vợ cũ có sai trái, nhưng con trai vẫn cần có mẹ, nên anh đã tha thứ và nối quan hệ bình thường với vợ cũ.
Có điều, anh bảo phải giấu vợ cũ mối quan hệ mới với chị Duyên, vì anh lo sợ tính ghen tuông ích kỉ của phụ nữ, dù không còn là vợ chồng nữa nhưng không chịu ly hôn để anh và chị Duyên có thể tự do đến với nhau.Chị không quan tâm quá nhiều đến những tiểu tiết ấy, vì nghĩ, chỉ cần mình và người yêu thương nhau thật lòng là đủ, và bao tình cảm, công sức sẽ được bù đắp.
Từ tình địch thành tình bạn
Năm 2014, vợ anh Phong về nước, anh Phong bảo với chị Duyên anh phải về Sóc Trăng một thời gian để đưa con đến gặp vợ cũ cho mẹ con đoàn tụ, chị Duyên cũng vui vẻ không hờn trách gì, cho dù chồng đi cả tháng trời mới trở lên, và báo thủ tục ly hôn gặp chút trục trặc, phải đến lần sau vợ cũ về nước mới hoàn tất. Cuộc sống vợ chồng không danh nghĩa cứ tiếp tục như thế.
Năm 2015, vợ anh Phong lại về nước, lần này, anh cũng tiếp tục về quê, và hứa sẽ cố gắng xong thủ tục ly hôn để cả hai có thể đường đường chính chính đến với nhau. Anh Phong về quê được nửa tháng, một hôm, có một người phụ nữ đến gặp chị Duyên ở nơi chị làm việc, với thái độ rất nghiêm trọng. Người phụ nữ này cứ khăng khăng chị Duyên là “hồ ly tinh”, là người phụ nữ xấu xa, quyến rũ chồng mình.
Thấy sự việc không hay, chị Duyên hẹn ra ngoài gặp riêng. Ban đầu, người phụ nữ kia luôn nặng nề kết tội chị Duyên bằng những lời lẽ rất xúc phạm. Nhưng rồi, câu chuyện dần được tháo gỡ, khi cả hai bên bắt đầu lắng nghe nhau nói. Hóa ra, đây chính là người vợ cũ của anh Phong đang lấy chồng ở Hàn Quốc. Nhưng hóa ra, chị chẳng hề lấy chồng Hàn Quốc gì cả.
Chuyện là, hồi đó cả hai vợ chồng ở Sóc Trăng đều rất nghèo. Anh Phong không có công ăn việc làm ổn định, chị vợ thì làm công nhân cho một xưởng chế biến thức ăn, lương chẳng bao nhiêu, sinh con rồi còn bị thất nghiệp. Cùng quẫn quá, họ bán nhà, chạy vạy tiền để chị đi xuất khẩu lao động. Sau khi chị đi, anh Phong cũng bán nhà lên Bình Dương sinh sống, thuê nhà trọ ở.
Tại Hàn Quốc, chị vợ làm ngày làm đêm, hơn 14 tiếng một ngày, cũng mong có đồng tiền gửi về cho chồng, con được thoải mái, vun vén gia đình với lời hẹn sau 5, 7 năm tích cóp đủ tiền, vợ chồng về làm ăn buôn bán, sum họp. Chị đi vài năm, thấy số tiền gửi về đã kha khá, chị có đề nghị chồng là mình sẽ về sớm hơn dự định.
Thế nhưng, anh Phong bảo hiện con còn nhỏ, cần rất nhiều tiền, anh cũng cần thêm ít vốn để làm ăn cho lớn mạnh, nên khuyên chị ở lại thêm vài năm nữa. Lần này chị về đột xuất vì xâu chuỗi mọi chuyện, linh cảm thấy không hay khi chồng không muốn mình về, lần trước chị về chồng cũng cản trở không cho chị lên thăm nhà và nơi buôn bán ở Bình Dương, dù đó là cơ ngơi do chị dày công, góp sức.
Trở về, gặp chồng con, chị đã gặng hỏi, khai thác con trai mình. Cho dù người cha đã dặn cháu bé rất kĩ lưỡng, nhưng rồi từ miệng con chị cũng biết được chuyện chồng mình có “vợ bé”. Đất trời như sụp đổ, chị thấy bao công sức, hy sinh của mình từ trước đến nay như đổ xuống sông.
Về phần mình, nghe trọn câu chuyện, chị Duyên cũng không muốn tin vào tai mình. Nếu không có những bằng chứng xác thực mà người vợ kia trưng ra, chị không biết mình đã bị người đàn ông đó lừa dối trắng trợn đến như thế, suốt bao nhiêu năm trời.
Bản thân chị, đi làm, dành dụm được bao nhiêu cũng đưa hết cho anh làm ăn, nhằm xây đắp mái ấm. Suýt nữa, chị bị người vợ đánh ghen, rất may là với bản chất hiền lành, ban đầu chị vợ định thuê người đến “đánh cho tơi tả con nhỏ bồ”, nhưng sau đó suy nghĩ lại.
Ngồi lại với nhau, hai chị đều biết mình chỉ là nạn nhân của một kẻ phụ bạc, lừa dối, độc ác. Cả hai chỉ biết ôm nhau khóc. Họ đã từ tình địch thành tình bạn
Kết ngắn
Phiên tòa ly hôn của hai vợ chồng diễn ra vào một buổi sáng tháng 10/2015. Con được giao cho người vợ nuôi. Khoản tiền từ trước đến nay chị cặm cụi làm ngày đêm, ăn mặc thiếu thốn, sống khổ sở ở xứ người gửi về cho chồng đã bị người chồng tiêu xài phung phí, phần còn lại, mảnh đất và căn nhà, chị trả cho anh một khoản tiền để lấy lại, làm nơi mẹ con ở, mở tiệm tạp hóa nhỏ sinh sống qua ngày.
Hơn 5 năm bôn ba xứ người, trong nỗi cơ cực, xa chồng, đau đáu nhớ con, giờ đây nỗi hy sinh của chị coi như đổ sông đổ biển. Lòng tin về người chồng đã mất rồi, thì với người vợ ấy, tiền nhiều hay ít, có còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng chị cũng không trách “kẻ thứ ba”, vì đó cũng là một nạn nhân, một người phụ nữ hy sinh và bị bội bạc như chị. Sự bất hạnh ấy đã khiến hai người phụ nữ xích lại gần nhau hơn.
Ở cái xóm nhỏ gần chợ mới, huyện Dĩ An, Bình Dương, người ta thấy có hai người phụ nữ thân thiết với nhau như hai chị em, nương nhau mà sống, cùng chia sẻ vui buồn, giúp đỡ lẫn nhau. Ít ai biết, hai người phụ nữ ấy từng chia sẻ một người chồng, một người là vợ, một người từng là người thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của người kia.