Ảnh minh họa. Nguồn internet |
“Gần chục năm lấy nhau anh chẳng chê bai hay trách cứ gì em cả. Chỉ phiền một nỗi dạo này anh cảm thấy em giống sư tử quá. Bố con anh tối đi học đi làm về ngồi vào mâm cơm cứ bị em quát tháo um cả lên, không quát thì cũng nói rõ to. Nhà mình ở chung cư, một câu nói to cả tầng nghe thấy. Thiên hạ chắc tưởng vợ chồng mình ly dị đến nơi nên tối nào cũng cãi nhau. Bữa sáng trước khi ra khỏi nhà, bố con anh lại được nghe “bài ca năm tấn” một lần nữa, hết cả dũng khí đi học, đi làm. Đề nghị em hãy ngừng đóng vai sư tử, kéo dài thế này chắc bố con anh sẽ ra thuê nhà bên ngoài sống cho yên…”, lá thư viết.
Đọc xong lá thư Hường thở dài nhẹ nhõm vì may quá không có chuyện gì xảy ra như cô lo lắng. Nhưng ngay lập tức sau đó, cô thấy máu nóng bốc lên mặt: “A, chồng giỏi thật, đã ví vợ với sư tử, lại còn đòi ra ngoài thuê nhà sống, mang cả trẻ con đi nữa”.
Đúng là dạo này Hường hay nói to với bố con nhà nó thật. Nhưng không thế không được. Chiều nào cũng vậy, 6 giờ dắt xe khỏi cổng cơ quan là Hường cắm đầu lao về nhà cơm nước cho kịp bữa tối 8 giờ ba bố con đi học, đi làm về. Có hôm tắc đường, cả nhà gần 9h tối mới được ngồi vào mâm, cái giờ mà thiên hạ đã ung dung ngồi rung chân xem tivi. Đã thế hai đứa trẻ con cứ chí chóe tranh nhau quyển truyện tranh, chẳng để ý gì đến ăn. Ông bố chúng cũng thế, vừa ăn vừa xem bóng đá. Cứ chiều theo cách kéo dài bữa cơm tối của mấy bố con, có hôm gần 11 giờ đêm Hường vẫn đang lục đục rửa bát.
Chiều tối hôm đó, dù biết rằng ông chồng mấy lần liếc xéo dò xét thái độ của vợ nhưng Hường vẫn bình thường như không. Cô chuẩn bị cơm nước đầy đủ rồi thông báo bắt đầu từ hôm nay cô nhận trực ca đêm thay cô bạn cùng cơ quan một tuần, nên cô đã ăn trước để đi cho khỏi muộn. Sáng hôm sau 6 giờ hết ca, cô về nhà chuẩn bị bữa sáng rồi kêu mệt đi nằm, kệ ba bố con ăn với nhau.
Được ba hôm như vậy, một buổi cô đi làm về, bà hàng xóm chặn lại hỏi thăm: “Cô Hường này dạo này cô đi đâu mà ít nghe tiếng thế. Tối nào cũng thấy bố nó quát tháo mấy đứa trẻ cứ như sắp vỡ nhà đến nơi. Bọn trẻ nhà cô còn hét tướng lên là bố bảo mẹ giống sư tử chứ bố cũng khác gì. Bên nhà tôi cứ là nghe rõ mồn một”.
Không phải đợi đến khi nghe bà hàng xóm nói, Hường mới biết mấy ngày nay chồng mình đang phải “đóng vai” sư tử bất đắc dĩ. Mấy sáng nay nằm trong buồng cô nghe đủ lời bố quát con, con mè nheo bố, cuối cùng chẳng ai ăn được ra hồn, muộn học, muộn làm ra khỏi nhà với cái bụng đói…
Một tuần trôi qua, lá thư “đính chính” trong hộc ngăn kéo Hường biết là sẽ không bao giờ có. Nhưng được chồng hiểu và thông cảm hơn thì cô chắc chắn.