Bếp của mẹ

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
(PLVN) - Mẹ sinh ra và lớn lên tại một vùng quê Bắc bộ. Từ khi mẹ còn nhỏ, ông bà ngoại tôi đã đến Hà Nội làm việc, để lại mẹ ở quê với cụ ngoại. Mẹ tôi trưởng thành bên luống rau xanh tự trồng, mùi khói bếp thổi bằng rơm, rạ. Đến khi lớn lên, tới thành phố học đại học, lấy chồng, sinh con, mẹ vẫn giữ được vẻ đẹp tự do, cá tính của một cô gái sống tự lập ở vùng quê nghèo từ sớm.

Có lẽ, cũng vì quen nếp sống xưa, mẹ tôi tự mua một căn nhà cấp bốn có mảnh vườn xinh xinh ở gần vùng núi, mỗi tháng bà lại về đó đôi ba lần. Lũ trẻ con chúng tôi cũng hay mon men đi cùng mẹ. Tôi nhớ từ hồi ngày xửa, ngày xưa, khi ngôi nhà ở vùng núi đó còn thô sơ, hẻo lánh, chẳng có đèn đường, dân làng không ai dùng bếp ga, mẹ chúng tôi rất thích cách sống đó và nhanh chóng thích nghi. Cứ cuối tuần, khi chúng tôi nghỉ học lại đến vùng núi chơi cùng mẹ, bà thường xuyên dắt mấy đứa nhỏ bọn tôi lên núi nhặt những đụn lá thông khô, cành củi chặt ra từ mấy cái cây thối rễ lâu ngày. Bữa cơm của mẹ không có bếp ga, bếp điện như ở thành phố đâu. Trong nồi gang to đùng, đen sì sì, mẹ nhóm bếp để nấu cơm.

Chúng tôi không biết mẹ nấu như thế nào, nhưng cơm của bà chẳng bao giờ sống hay khê. Mỗi khi ăn hết cơm, bên dưới có một lớp cháy vàng, giòn tan, chấm với nước tương hay mấy muỗng kho quẹt là ngon “tuyệt cú mèo”. Nhiều lúc nhìn mẹ phồng má thổi lửa, cố đun mấy đụn lá ẩm. Tôi lại ca cẩm: “Sao mẹ phải khổ thế, mua cái bếp ga như ở nhà (trong thành phố) cho sướng!”. Mẹ tôi mỉm cười lắc đầu, mẹ nói rằng cơm ngon là dùng nước mưa để nấu, củi, lá thông khô để đun. Cơm như vậy mới ngon, mới bùi và có mùi trong trẻo, tinh khiết của sớm mai.

Mẹ tôi vốn tinh tế thế đấy, ai bảo người phụ nữ xuất thân ở vùng đất trũng nghèo nàn ấy là quê mùa được? Bà có cách thưởng thức đồ ăn vô cùng tao nhã. Mỗi mâm cơm của bà, lúc nào cũng đủ năm món: món canh, món mặn, món rau, món tráng miệng và trà sau khi ăn xong. Bà nói ở quê trước kia không ai dạy bà, sau này lên đại học, vô tình đỗ vào trường mỹ thuật, từ đó, bà đâm ra mê cái vẻ đẹp á đông trong cách ăn uống, sinh hoạt, thưởng thức nghệ thuật.

Cũng nhờ những bức họa tìm hiểu về thời Lý, Trần, Lê, bà đâm ra thích đạo Phật, từ đó cơm của bà cũng trường kỳ chay tịnh. Tuân theo quy luật trời đất, mỗi món ăn bày trên mâm của bà mùa nào thức ấy. Mùa xuân cải mầm cay ngọt, mùa hạ canh bầu, hoa thiên lý xào. Mùa thu măng tre non tươi rói, ăn với đĩa lạc rang húng lìu. Mùa đông đĩa cải xanh xào nấm hương, ăn kèm rau củ hầm nóng hôi hổi.

Mẹ tôi thường bảo ăn rau phải đúng mùa, đúng vụ mới thấy được vị tươi ngon của trời đất. Mảnh vườn của bà mỗi mùa một “thức quà” riêng. Mùa thì dàn mướp, dàn bí xúng xính uốn lượn. Mùa thì đám cải mầm lú nhú mọc trên đất. Có mùa thì nở trắng những bông xúp lơ to tròn.

Xào rau, luộc rau đối với mẹ tôi cũng là một công đoạn cầu kỳ. Với những ngày sống ở thành phố thì bà chấp nhận dùng nước máy, bếp ga, bếp điện. Nhưng cứ về đến nơi thôn dã này, bà lại dùng nước mưa, nước giếng khơi. Chảo của bà phải là chảo sâu lòng, bếp phải dùng lá thông, hoặc rơm để có được mùi khói thanh nhẹ, được mẹ ví von giống như thảo mộc. Bà ghét nhất là dùng bếp than, bếp ga vì nó chẳng đem lại dư vị nào cả. Rau được xào tùy vào loại rau, loại xào tái, loại xào chín. Có loại mẹ tôi cho thêm chút nước, có loại tuyệt đối không cho tí nào. Có loại rau bà thích xào bằng dầu điều, nhưng loại khác lại xào bằng dầu đậu nành, cũng có món mẹ lại dùng dầu oliu. Riêng tủ bếp của mẹ tôi, nguyên liệu phải xếp ra hai hàng dài.

Khi bàn về các món ăn, mẹ tôi vừa như một ông Nguyễn Tuân tinh tế, tỉ mỉ, lại vừa giống một ông Nguyễn Bỉnh Khiêm nhàn tản, vui thú với cuộc đời. Bà coi nấu ăn là một môn nghệ thuật, cách người nghệ sĩ trình diễn tài năng về vị giác, thị giác, khứu giác. Trong chạn bát của bà, vì vậy có hàng loạt loại đĩa từ gốm bát tràng, men xanh sứ Huế,… Mỗi đĩa bà đựng loại quả riêng theo mùa. Ví thử mùa hạ là mấy trái vải ướp lạnh trong cánh sen xanh đặt lên chiếc đĩa gốm sứ trắng. Hay mùa đông là mấy khoanh bánh hoa quế vuông vức nằm trên chiếc đĩa trạm khắc hoa thủy tiên.

Đến với căn bếp của mẹ tôi, dù ở thành phố hay ở quê cũng là một mùi trà thanh nhẹ thoang thoảng. Tôi luôn ca thán mẹ cầu kỳ, trà nào chẳng là trà. Đối với bà thì không, trà là của thiên nhiên đất trời. Như khi mùa hè về, mẹ tôi lại bóc những bọc trà làm từ sen tươi, bà lấy nước trên thượng nguồn của những con suối lớn như ở Tam Đảo, hãm trong một chiếc ấm được đun từ củi khô mùa hè. Giữa đêm thanh vắng cuối tháng sáu âm lịch, khi ánh trăng khuyết hờ hững trên bầu trời, cơn gió núi hây hây mát nhẹ, bước ra khỏi căn bếp mộc mạc của mẹ tôi, tất cả ánh đèn trong nhà sẽ tắt. Mọi người cùng ngồi ra ngồi trên chiếc võng đã cũ, vừa thưởng trà, vừa ngắm đóa quỳnh trắng đang nở trong đêm, lim dim đôi mắt nghe tiếng mẹ kể câu chuyện của thủa xưa cũ…

Tin cùng chuyên mục

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)

Thầm thì hoa nở

(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

Đọc thêm

Hội xuân trên miền đá lạnh

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Mùa xuân đến. Bản Ðèo Hoa ngập tràn tiếng đàn, tiếng sáo. Một góc Pattaya giữa ngút ngàn mây núi. Tối nào cũng vậy, lũ trai bản lại rủ nhau đốt một đống lửa thật to dưới tán một cây săng lẻ. Ðống lửa là những khát khao rừng rực cháy trong lòng chúng. Những hớp rượu nếp nương cứ ừng ực tuôn vào, những bài ca cứ thế ngân lên. Những cô gái trẻ ngồi bên khung cửi tay dệt vải mà tâm hồn như những con chim đậu trên cành.

Trái tim... giấy

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)
(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Ánh Sao

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chiều thả những sợi nắng vàng rực xuống sân ga lố nhố người. Tiếng loa thúc giục hành khách lẫn trong tiếng cười nói xôn xao. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Tôi chọn cho mình cách di chuyển bằng tàu hỏa như muốn có thêm chút thời gian và tâm sức để suy ngẫm về những gì đã xảy ra và cả những điều sắp phải đối mặt.

Lời dặn của mẹ

Ảnh minh hoạ (Ảnh: VOV).
(PLVN) -  Mẹ tôi thường dặn: “Trong cuộc đời này, con đừng suy nghĩ nhiều về chỗ đứng. Con hãy suy nghĩ con đứng như thế nào. Con đứng thẳng người, chỗ thấp cũng thành cao. Con đứng khom lưng, trên cao cũng thành thấp, con ạ.” Những lời dạy ấy, tôi không bao giờ quên. Vậy mà, thấm thoát đã hơn ba năm kể từ ngày mẹ rời xa cõi đời này.

Ba thứ vô thường, vô giá, và cần trân trọng trong đời người

Ảnh minh hoạ (Ảnh:Giacngo.vn)
(PLVN) -  Trong cuộc đời mỗi con người, có những thứ thoáng qua như cơn gió, dễ đến và cũng dễ đi. Đó là công danh, tiền tài và sự nghiệp. Những thứ này, dù có vẻ hào nhoáng và rực rỡ, thực chất chỉ là phù du. Công danh có thể mất đi khi thời thế đổi thay, tiền tài cũng chỉ như nước chảy qua tay, và sự nghiệp, dù lớn lao đến đâu, cũng chẳng thể trường tồn mãi. Đuổi theo những điều này mà quên đi giá trị thực sự của cuộc sống, con người sẽ tự đánh mất chính mình.

Lời hồi đáp

Lời hồi đáp
(PLVN) - Có những khoảng trống không tên gợi lên nỗi nhớ nhung hoặc tôi cố gắng không nhồi nhét một cái tên vào đó. Vì chỉ cần định hình một cái tên thôi thì có nghĩa mình đã nhớ thương người ta đến mức nào...

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.