Sập bẫy chính mình Dịu nhắm mắt cố ép cho mình ngủ nhưng không được, cô với tay lấy lọ thuốc an thần. Đã mấy tháng nay, kể từ ngày cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô kết thúc, giấc ngủ đến với cô thật khó khăn.
Dịu suy sụp hoàn toàn, cô gần như không ăn, không ngủ cả tuần trời (Ảnh chỉ mang tính minh họa). |
26 tuổi, vừa kết hôn 4 tháng thì ly dị, đứa con trong bụng cũng vì suy nghĩ, mệt mỏi quá mà không thể giữ được nữa..Dịu ưa nhìn, cô không khéo léo, tinh tế nhưng lại thông minh, hoạt bát và khá sôi nổi. Nhiều người để ý cô, nhưng Dịu chọn Quang, người nổi trội hơn tất cả những người đã đến về mọi mặt.
Quang cao lớn, khá đẹp trai, ăn nói dễ nghe, chững chạc. Quang đã học xong thạc sĩ khá lâu và hiện đang giảng dạy tại một trường Cao đẳng của tỉnh. Nhà Quang ở cách nhà Dịu không xa, gia đình anh có một cửa hàng bán bánh kẹo lớn nhất nhì khu vực. Có thể nói, ở vùng quê này, tìm được một người như Quang không phải là dễ.
Gia đình Dịu và bản thân Dịu ý thức được cô chỉ là một giáo viên cấp hai bình thường nên hoàn toàn hài lòng với Quang. Đám cưới linh đình diễn ra trong sự chia vui của họ hàng, gia đình, sự tấm tắc của bạn bè, đồng nghiệp, chỉ 2 tháng sau khi họ quen nhau.
Sau hôm cưới, Dịu chờ chồng đưa về nhà lại mặt theo phong tục ở đây, nhưng mãi chả thấy Quang đả động đến. Anh ngủ đến gần 10 giờ sáng, dậy ăn trưa xong thì nhấc điện thoại gọi cho đám bạn đến tụ tập. Có đông bạn bè của Quang, không tiện giục chồng, Dịu đành lên phòng gọi điện về cho bố mẹ, nói khéo là cô ốm mệt không thể về được.
Dịu cứ ngỡ chắc nay chồng mải vui bạn bè nên quên mất, thế nào mai Quang cũng đưa cô về nhà. Nhưng hôm sau, rồi hôm sau nữa cũng vậy, cứ nhắc đến, Quang lại gạt đi, nói là không cần phải về. Nói chuyện với mẹ chồng, Dịu sững sờ khi bà trả lời:
- Cô tự về cũng được chứ sao. Để thằng Quang nó nghỉ. Sao cứ phải hai đứa cùng về? Mà ở nhà này cô khổ thế hay sao mà có mấy ngày đã phải đòi về nhà là thế nào?
Trong Dịu dâng trào nỗi tủi thân và tức giận nhưng cô cố nén lại.
Càng ngày Quang càng như biến thành người khác, không hỏi han, không vồ vập, không yêu thương như ngày chưa cưới. Đã thế lại gặp phải sự xét nét của mẹ chồng, Dịu thực sự sốc vì cuộc sống mới ở gia đình chồng.
Dịu không thật khéo trong việc nội trợ, nhưng cô làm cũng không quá tồi, ấy thế mà mẹ chồng cô nhắc nhở từng li từng tí, từ việc nhặt rau, cách đứng nấu bếp, lau nhà... Dịu vâng lời hết, cô nghĩ, chắc tính bà cẩn thận nên cố làm cho vừa lòng.
Thế nhưng điều cô không bao giờ nghĩ tới đó là chồng và mẹ chồng cô lại có thể đối xử với cô tồi tệ còn hơn cả người dưng.
Hôm ấy, Dịu đi làm về, mẹ chồng cô vừa bán hàng cho khách xong, cô chào mẹ, mặt bà lạnh tanh không nói gì. Thấy Quang ở trong nhà bước ra, cô cười với chồng. Ngay lập tức Quang giơ tay tát một cái rất mạnh vào mặt Dịu, cô điếng người, không hiểu vì chuyện gì. Nước mắt tủi hờn lăn dài trên má, cô không thể nói gì được, chỉ biết nhìn Quang thì anh quát:
- Mày không có mồm à? Đi về thấy chồng thì phải chào chứ.
Mẹ chồng Dịu thấy thế đổ thêm dầu vào lửa:
- Phải dạy cho đến nơi đến chốn, chứ cứ cái kiểu bố láo như ở nhà mày là không được. Thằng Quang nó tát còn nhẹ đấy, còn đứng đấy mà khóc à? Oan lắm hả? Đi dọn hàng đi.
Quá uất ức, Dịu chạy thẳng lên phòng, cô khóa trái cửa, vùi đầu trong chăn khóc. Bữa tối qua đi mà không ai gọi cô lấy một lời. Đêm ấy, Quang đi chơi đến 3h sáng mới về rồi sang phòng làm việc ngủ. Cả đêm, Dịu trằn trọc không yên. Cô quá đau lòng, tự nghĩ có lẽ mình chào quá nhỏ nên mẹ chồng không nghe thấy, thôi thì sáng mai sẽ dậy sớm vừa dọn hàng, vừa lựa lời phân bua với bà.
Sáng hôm sau, vừa định cất lời thì bà đã chỉ tay vào mặt Dịu mà đay nghiến:
- Nhà này không có cái thói nói mà bỏ đi không nghe như thế. Mày thấy ở nhà này không chịu được thì đi cho thằng Quang nó thoát tội nợ. Bỏ mày, nó lấy mấy vợ nữa cũng được.
Dịu nói trong nước mắt:
- Mẹ, sao mẹ lại nói thế ? Lấy nhau, bỏ nhau với mẹ dễ thế hay sao?
- A! Mày lại còn cãi lại nữa à? Mày cậy mày lắm chữ mà lí sự đấy hả? Đấy, ông xem con dâu ông nói đấy, mày xem vợ mày đi Quang.
Vừa nói, bà vừa nhìn về phía bố chồng Dịu và Quang vừa bước ra.
Bố chồng cô thở dài, còn Quang chả nói nửa lời, bỏ vào trong.
- Mày khôn hồn ra khỏi nhà tao ngay, ở đây không có loại láo toét như thế.
Nói rồi bà xông vào phòng Dịu, mở tủ, vứt ngổn ngang quần áo, đồ đạc của cô ra. Dịu ấm ức, khóc không thành tiếng. Hàng xóm thấy ầm ĩ cũng sang can ngăn nhưng bà vẫn đuổi con dâu xơi xơi. Vừa khóc, cô vừa chạy vội ra đường đi về phía nhà bố mẹ đẻ.
3 ngày sau, Quang gọi điện cho cô, nói anh đã nộp đơn ra tòa, cô có gì thắc mắc về tài sản thì hôm này gặp ở tòa sau.
Đất dưới chân Dịu như sụp xuống, anh nộp đơn ra tòa? Đó là ý của mẹ anh hay của chính anh? Tại sao mọi việc lại đến mức này, đúng vào lúc này, khi cô biết mình có thai. Cô vội vã gọi lại cho anh, báo tin mình có thai. Sững sờ hơn, anh trả lời lạnh lùng và tàn nhẫn:
- Cố muốn giữ nó thì nuôi một mình, nếu không tốt nhất là bỏ nó đi.
Dịu suy sụp hoàn toàn, cô gần như không ăn, không ngủ cả tuần trời. Cô xin nghỉ một thời gian vì không đủ sức khỏe và sự tỉnh táo để lên lớp.
Và giờ đây, khi sự việc đã qua đi mấy tháng, nhưng cô vẫn bàng hoàng trước sự đổi thay và những quyết định của Quang và gia đình chồng cô. Chỉ mất mấy tháng để yêu, để cưới, để có chồng nhưng phải mất bao lâu để quên đi nỗi đau này? Cứ mỗi lần đặt tay lên má, cô như vẫn còn cảm thấy cái tát nảy lửa của Quang, cái tát bất ngờ chấm dứt tất cả đối với hạnh phúc mà họ vừa xây đắp.
Theo Afamily