Anh ra đi không một lời từ biệt

Phút nông nổi anh đã muốn chúng ta mang bầu để được hạnh phúc bên nhau. Cảm giác đau đớn của lần đầu, cả em và anh đều rất ngượng ngùng.

Phút nông nổi anh đã muốn chúng ta mang bầu để được hạnh phúc bên nhau. Cảm giác đau đớn của lần đầu, cả em và anh đều rất ngượng ngùng.

Giá mà em có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá mà em có thể gửi những yêu thương vào gió. Giá như thương yêu không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân qua . Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà để chúng ta có chung ô cửa sổ, chung đường đi và chung sống dưới một mái nhà. Giá như mà anh biết...

Nghĩ về những chuyện đã qua khiến em rơi nước mắt. Những giọt nước mắt tuy không phải đã là muộn màng nhưng em thấy tiếc cho thời gian đã trôi qua, cho tất cả bao nhiêu tình cảm tốt đẹp mà chúng ta đã dành cho nhau.

Cách đây 3 năm về trước, em chỉ là con bé nhà quê ngốc nghếch, còn anh là một chàng trai được ví như con mọt sách. Con mọt sách đáng yêu nhất mà em đã dành hết tình yêu, dành hết những gì quý giá nhất để tặng cho anh, mối tình đầu của mình. Tình yêu chúng ta trong sáng là thế, hồn nhiên là thế… vậy mà cuối cùng lại bị người lớn dẫm đạp lên. Sao bố mẹ không chịu hiểu cho chúng ta nhỉ? Họ vô tâm chà đạp lên tình yêu mới chớm nở, chà đạp lên trái tim non nớt bé bỏng của đứa con gái chưa một lần biết đến cảm giác yêu thương.

Đã có lúc em hận bố mẹ anh, hận họ đã cướp anh ra khỏi cuộc đời em. Nếu ngày đó em không vì một chút sĩ diện, một chút kiêu hãnh thì giờ đây chúng ta đã được hạnh phúc bên nhau và anh không phải ra đi như thế…

Em không dám ra vì sợ anh buồn, sợ anh sẽ ghét mẹ anh và sợ cả bố mẹ em sẽ buồn vì một đứa con gái hư hỏng.

Trước lúc anh ra đi, em muốn nói sự thật nhưng sao em không thốt được lên lời. Cổ họng nghẹn lại, nước mắt nước mũi hòa quyện lấy nhau. Cũng trong lúc đấy mẹ anh nói lời xin lỗi em, bà hối hận vì đã ngăn cấm chúng ta đến với nhau. Và lý do mẹ anh ngăn cấm là vì nhà em nghèo, không môn đăng hộ đối với gia đình anh nên mẹ sợ mọi người sẽ coi thường gia đình mình.

Phút nông nổi anh đã muốn chúng ta mang bầu để được hạnh phúc bên nhau. Cảm giác đau đớn của lần đầu, cả em và anh đều rất ngượng ngùng. Chúng mình nghĩ đơn giản chỉ cần như thế thì không ai có thể ngăn cấm, không ai có thể chia lìa hai đứa chúng mình được nữa.

Sau giờ tan trường, chúng mình thả hồn bên bãi cỏ, anh ước anh sớm được làm bố và nếu là con gái thì nó sẽ giống em, mập mập, xinh xinh lại nấu ăn ngon, là con trai sẽ giống anh, thông minh và tốt bụng. Mới chỉ nghĩ thế thôi là em đã hạnh phúc biết chừng nào. Ngày ấy cũng đã không xa, em biết mình đã có bầu gần 3 tháng, niềm vui xen lẫn nỗi buồn… Chưa kịp báo cho anh biết thì mẹ anh đã vùi dập em và nói em chỉ là đứa con gái rẻ tiền.

Bà bắt em phá thai dù em đã quỳ xuống van xin. Bà dọa dẫm sẽ nói với bạn bè, với bố mẹ, sẽ nói cô chủ nhiệm hạ hạnh kiểm. Mới nghe thế thôi là chân tay em đã run lên rồi. Và khi không biết làm thế nào thì em đành chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của bà. Sự đau đớn đã khiến em như mất hết lý trí, em cố thu mình trong cái vỏ bọc vì sợ mình sẽ tổn thương lần nữa. Đêm nào em cũng khóc sưng hết mắt, anh cố gặng hỏi nhưng em không dám nói con chúng ta đã mất.

Anh sợ em bị vô sinh nên bắt em đi bác sĩ khám nhưng em đã không đi. Anh muốn chúng mình cưới nhau rồi đi học tiếp nhưng em đã không chấp nhận. Nghĩ về tương lai mịt mù, tăm tối khiến đầu óc em như phát điên lên. Em trách sao anh mãi trẻ con như thế? Sao anh vô tâm như thế? Nếu anh quan tâm em một chút thì có lẽ anh sẽ biết lý do để chúng mình cùng cố gắng đi lên.

Em quyết định chia tay để chúng mình có thời gian học hành vì em nghĩ đó chỉ là tình yêu bồng bột, nhất thời thôi. Chúng ta đã giao hẹn với nhau nếu cả hai đỗ Đại học thì sẽ quay lại với nhau.

Chúng ta lao đầu vào học nhưng em đã không theo kịp anh bước vào cổng trường Đại học. Ngày anh cầm giấy báo trúng tuyển Học viện ngân hàng, anh vui mừng báo tin cho em… nhưng anh nào có biết, em đã là một kẻ thất bại.

Vì chút sĩ diện trẻ con, em nhẫn tâm không chấp nhận tình yêu anh trao chỉ vì lời hứa khi xưa.

Nhận được tin nhắn của anh mà em ngập tràn nước mắt. Cố bảo nó đừng tuôn ra nhưng sao khó quá… Nhiều lần muốn chạy đến để được anh ôm vào lòng, được anh âu yếm, được anh che chở nhưng em lại không làm được.

Mẹ anh suốt ngày đe dọa, xét nét em như thế thì làm sao em dám đến bên anh? Em mỏng manh, yếu đuối lắm… anh có biết không?

Ngay cả một lời từ biệt em cũng chưa kịp nói... (Ảnh minh họa)
Ngay cả một lời từ biệt em cũng chưa kịp nói... (Ảnh minh họa)

Ngày nhận được thiệp mời của anh, tim em đau nhói. Em không tin nổi vào mắt mình nữa... Anh lấy Hà My, người có tiếng đua đòi ăn chơi nhất trường mình ngày ấy. Làm sao anh hợp với cô ấy được? Làm sao anh có thể yêu được người luôn mệnh danh là đanh đá, xã hội đen ấy?

Nhưng ngày cưới anh em đã không tới…

Em cố quên anh để sống vui vẻ, để chôn vùi kỉ niệm của cuộc tình đẹp ấy. Mấy tháng sau ngày cưới, em nhận được điện thoại từ số mẹ anh. Em đã cố không nghe nhưng những cuộc điện thoại liên tiếp đã làm em không thể cầm lòng đựợc. Bà cầu xin em hãy tới nhìn anh lần cuối.

Nhìn thân thể anh rớm máu, không còn được nguyên vẹn khiến em bật khóc, gào lên như thể chính em mới là vợ anh. Trong cơn nghẹn ngào anh chỉ kịp đưa cho em đôi nhẫn cầu hôn mà anh đã mua từ lâu lắm rồi, từ ngày chúng mình còn học lớp 11..

Chưa kịp nói lời nào anh đã ra đi, ngay cả một lời từ biệt em cũng chưa kịp nói.

Giờ đây ngồi với mẹ anh, bà đã nhìn em với ánh mắt khác. Ngàn lần bà xin lỗi vì đã làm em khổ, đã hại chính con trai bà, đã làm bà mất đi đứa cháu nội duy nhất… khi bố anh là người con trai duy nhất trong gia đình có bảy chị em gái. Còn ai là người nối dõi tông đường đây?... Vì khóc lóc, đau khổ quá nhiều mà mẹ anh già sọm đi trông thấy…

Em biết những lời này anh sẽ không bao giờ biết được nhưng em vẫn muốn viết và gửi tới anh một điều: “Cầu chúc ở nơi đó anh luôn bình yên!”.
Theo 24h

Tin cùng chuyên mục

Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính dự, chứng kiến Lễ ký, trao 26 thỏa thuận hợp tác của các bộ, ngành và doanh nghiệp Việt Nam và đối tác Anh.

Thủ tướng Phạm Minh Chính dự Hội nghị COP26 và làm việc tại Anh: Ký kết thỏa thuận hợp tác trị giá hàng tỷ USD

(PLVN) - Nhân chuyến tham dự Hội nghị COP26 và làm việc tại Vương quốc Anh, chiều 31/10 (giờ địa phương), tại thành phố Edinburg, Scotland, Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính đã dự, chứng kiến lễ ký, trao 26 thỏa thuận hợp tác trong các lĩnh vực thương mại, nông nghiệp, năng lượng, y tế, giáo dục, đào tạo, bảo vệ môi trường, thể thao... của các bộ, ngành và doanh nghiệp Việt Nam và đối tác Anh.

Đọc thêm

Giảm tải mật độ, hạn chế lây nhiễm trong khu cách ly

làm thủ tục tiếp nhận công dân vào khu cách ly tại Trường Quân sự Bộ Tư lệnh Thủ đô. Ảnh: báo Lao động (chụp tháng 2/2020)
(PLVN) - Những ngày vừa qua, số ca F1 chuyển biến thành F0 tăng nhanh nên TP Hà Nội đã chỉ đạo xét nghiệm toàn bộ số F1 đang cách ly để sàng lọc, rà soát mà không cần chờ đủ thời gian 7 ngày theo quy định. Qua xét nghiệm đã xác định thêm 27 ca bệnh chuyển từ F1 thành F0.

Những nữ Công an tỉnh Phú Thọ nhiệt huyết trong công việc

Chiến sỹ Cảnh sát nhập dữ liệu thông tin của người dân.
(PLVN) - Trong bất kể lĩnh vực công tác nào, thì những “bông hồng thép”- nữ cán bộ, chiến sĩ Phòng Cảnh sát quản lý hành chính về trật tự xã hội Công an Phú Thọ đều luôn nỗ lực phấn đấu hoàn thành tốt nhiệm vụ, góp phần mang lại cuộc sống bình yên, hạnh phúc cho nhân dân.