Tình bạn thời niên thiếu
Năm lên 4 tuổi, Liễu Nguyệt theo mẹ tái giá đến nhà cha dượng là Dương Nghĩa (ngụ thôn Hà Đông, xã Nhị Đạo, khu Phong Mãn, thành phố Cát Lâm, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc). Trước đó người cha dượng của cô đã có một đời vợ, được một con trai hiện đang ở cùng nhà. Người vợ cũ cũng đã lấy chồng ở cách đó không xa và sinh được một người con gái tên Cao Lợi Phương.
Năm 1991, lúc Lợi Phương vừa tròn 14 tuổi, cô thường xuyên qua lại nhà người anh cùng mẹ khác cha của mình. Ở đó, cô kết thân với nhóm bạn trong đó có cô bé Liễu Nguyệt kém cô một tuổi và một chàng trai tên Ngô Dũng năm đó 18 tuổi. Đám trẻ thường xuyên chơi đùa, chúng thường trêu chọc ghép đôi với nhau, trong đó Ngô Dũng và Liễu Nguyệt thành một đôi.
Ngô Dũng là con trai duy nhất trong một gia đình nông dân, năm 14 tuổi đã phải bỏ học ở nhà chăn bò cho cha. Tuy tính cách của cậu sống nội tâm nhưng lại trượng nghĩa, thường bênh vực các em khi bị bọn trẻ trong làng bắt nạt.
Ngô Dũng đối xử với Liễu Nguyệt tốt hơn so với những đứa trẻ khác cũng có lí do của nó, bởi anh hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cô. Kể từ lúc mẹ cô sinh thêm một em bé với cha dượng, cô thường xuyên bị cha dượng ngược đãi, việc đánh chửi thậm tệ đã thành như cơm bữa. Anh coi và quan tâm chăm sóc cô như em gái.
Lúc đó tuy Liễu Nguyệt mới 13 tuổi nhưng đã phổng phao, phát triển như một thiếu nữ. Nhìn cô bé xinh đẹp và đáng thương ấy, đã có lúc anh tính chuyện xin cưới cô về làm vợ. Nhưng do là người sống có trách nhiệm, anh lại gác lại những suy nghĩ của mình: “Cô bé còn đang đi học, việc học lại quan trọng như vậy, nên mình không thể làm người ta lỡ dở việc ấy được”.
Một tối mùa hè năm 1991, Ngô Dũng đang ở nhà ngoài, chuẩn bị đi ngủ, bỗng Liễu Nguyệt đẩy cửa chạy vào, vừa ôm lấy anh vừa khóc: “Anh Dũng, anh có thích em không? Nếu anh thực sự có tình cảm với em, thì ngày mai chúng mình cùng nhau trốn đi”. “Em đừng như vậy, em vẫn còn nhỏ, chúng mình làm sao có thể…”, Ngô Dũng nói.
“Em không thể tiếp tục ở trong nhà ấy nữa, anh đưa em đi trốn đi anh”, cô cầu xin. Anh hỏi cô có phải cha dượng lại đánh đập cô hay không, nhưng cô chỉ khóc mà không trả lời. Anh miễn cưỡng khuyên nhủ, an ủi cô về nhà xong, cả đêm hôm ấy anh không sao chợp mắt. Trong lòng như có ngọn lửa cứ cuộn lên cào cấu gan ruột: “Dương Nghĩa thật quá đáng, nhất định có ngày mình phải cho ông ta một bài học mới được”.
Tai nạn bất ngờ
Sau hôm đó, tự nhiên nhà họ Dương quản lí Liễu Nguyệt vô cùng nghiêm khắc, luôn có hai lớp cửa sắt tách biệt cô với thế giới bên ngoài. Về việc giữa cô và Ngô Dũng có tình ý với nhau, người cha dượng phản đối kịch liệt. Bình thường, Dương Nghĩa chỉ cho phép Lợi Phương được vào nhà chơi cùng cô.
Một ngày cuối năm lạnh lẽo, do lâu ngày ở trong nhà buồn chán, cô nhờ Lợi Phương đi tìm Ngô Dũng đến nhà chơi. Lúc đó anh đang đi xem đánh mạt chược ở nhà anh cùng mẹ khác cha của Lợi Phương. Cô lén đưa anh vào nhà Liễu Nguyệt, cả ba cùng tán chuyện rôm rả.
Được một lúc, Lợi Phương muốn ra phòng ngoài xem tiếp bộ phim mình đang theo dõi. Trước khi ra ngoài, Ngô Dũng băn khoăn nói: “Lợi Phương, em đi đâu vậy, để bọn anh ở đây thế này sao được”. Khoảng ba phút sau, cảm thấy ngại ngùng nên hai người cũng ra ngoài theo, đúng lúc ấy Dương Nghĩa cảm thấy bồn chồn xuống nhà bắt gặp.
Dương Nghĩa cảnh cáo Ngô Dũng: “Chúng mày yêu đương tao không cấm, nhưng cũng phải đợi cho Liễu Nguyệt lớn hơn một chút mới được phép”. Ngô Dũng nghĩ bình thường không có chuyện gì xảy ra nên nói mấy câu khách sáo rồi về nhà.
Không ngờ, ngày hôm sau Dương Nghĩa đến thẳng nhà anh anh, vừa bước vào cửa đã nắm cổ áo anh chửi bới, cấm anh sau này không được phép đến nhà tìm Liễu Nguyệt. Do trong nhà lúc đó còn có bố mẹ nên anh không dám nói lời nào, chỉ ngậm ngùi nuốt cơn giận vào trong lòng.
Hành động dại dột
Ngày 5/2/1992, tức mồng hai Tết Âm lịch, Ngô Dũng ngồi uống rượu với mấy người anh rể, khi đã ngà ngà say, anh lại nhớ đến bộ mặt của Dương Nghĩa lúc mắng mình. Cơn nóng giận bị ma men dẫn lối, anh đã đưa ra một quyết định sai lầm: “Chẳng qua mày mới đi tù mấy năm về, cứ có cái mác đi tù là có thể về làng tác oai tác quái được hay sao? Để xem hôm nay mày làm gì được tao”, nghĩ đoạn anh xách dao dến nhà Dương Nghĩa.
Thấy Ngô Dũng đến gây sự, Dương Nghĩa không thèm để ý, hai người lao vào đánh nhau, trong lúc ẩu đả Ngô Dũng rút dao đâm đối thủ hai nhát vào lưng, máu chảy ướt đẫm, nằm bất động. Bố của Ngô Dũng vội vàng chạy đến sợ hãi, vội vàng đưa Nghĩa đi bệnh viện cấp cứu.
May mắn là Dương Nghĩa không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị đứt mạch máu, mất máu cấp, cơ bị tổn thương. Ngày 17/3/1992, Ngô Dũng bị tạm giam vì liên quan đến tội cố ý gây thương tích. Nghe tin Ngô Dung vướng vào vòng lao lí, Lợi Phương vô cùng hối hận, cô nghĩ nếu mình không dẫn anh vào nhà Dương Nghĩa thì đã không xảy ra chuyện đáng buồn như vậy
Hơn một tháng sau, Dương Nghĩa xuất viện, nhà họ Ngô đền cho Dương thêm 3000 Nhân dân tệ tiền tổn hại tinh thần, cầu xin Dương làm đơn bãi nại. Dương ngoài mặt tỏ ý nể tình người cùng xã nên không truy cứu trách nhiệm pháp luật của Ngô Dũng. Biết được tin này, Cao Lợi Phương cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.
Tri nhân tri diện bất tri tâm
Mấy ngày sau, một tin tức khiến gia đình nhà họ Ngô và Lợi Phương cảm thấy kinh ngạc: Dương Nghĩa kiện Ngô Dũng tội cưỡng hiếp Liễu Nguyệt. Sự việc xảy ra vào hôm Lợi Phương dẫn Ngô Dũng đến nhà Dương Liễu.
Lợi Phương đờ đẫn: “Trời ơi, hôm đó tôi là người biết rõ nhất mà, tôi mới đi ra khỏi phòng mới chưa đầy ba phút, Dương Nghĩa cũng bắt gặp Ngô Dũng đi ra ngoài, làm sao anh có thể hiếp dâm nhanh như vậy được chứ”, tuy chưa từng trải nhưng trực giác mách bảo cô điều đó tuyệt đối không thể nào là sự thật.
Sau đó, nhiều chuyện phát sinh khiến cô càng kinh ngạc hơn. Một ngày đầu tháng 5, Dương Nghĩa tìm cô nói: “Chúng ta đều là người thân cả, cháu phải bênh vực chú mới đúng chứ, Ngô Dũng cầm dao đâm chú xuýt chết, việc này chú phải làm đến nơi đến chốn để báo thù. Nếu có người đến điều tra thì cháu cứ nói Ngô Dũng cầm dao uy hiếp bắt chú phải ra khỏi phòng, sau đó cưỡng hiếp Liễu Nguyệt ở trong phòng”.
Lúc đó cô mới 15 tuổi, nhưng cô hiểu rõ những lời chú Dương nói, rõ ràng là vu oan cho Ngô Dũng. Thấy cô bé không trả lời, Dương Nghĩa hỏi gấp: “Có được không?”. “Chú, chú làm như vậy là bắt cháu nói dối vu oan cho người khác, cháu không làm được”, cô khảng khái trả lời.
Ngày hôm sau, người anh cùng mẹ khác cha với cô cũng đến để thuyết phục cô làm theo lời Dương Nghĩa đã dặn, Cao Lợi Phương vẫn kiên định: “Anh à! Anh cũng muốn em nói dối sao, vốn dĩ không có chuyện như vậy mà, anh bắt em phải nói thế nào đây”, người anh nghe em gái nói vậy thì nổi giận đùng đùng: “Sao người trong nhà mày không giúp mà đi bảo vệ người ngoài, nếu không nói thì mày đừng bao giờ đến đây nữa, mày họ Cao sau này chẳng liên quan gì đến nhà họ Dương”.
Nghe anh trai nói lời tuyệt tình, trong lòng đau xót, cô chạy ra khỏi nhà anh trai, vừa chạy vừa khóc, từ đó về sau không quay lại đó nữa. Giữa tháng 5, các cơ quan điều tra đến gặp Cao Lợi Phương, cô đem toàn bộ sự thực và những lời mớm để làm chứng cứ giả của Dương Nghĩa. Nhưng đáng tiếc những lời nói đáng quan tâm này của nhân chứng không được các cơ quan tư pháp để ý.
Chứng cứ rõ ràng khó lòng thoát tội
Do Lợi Phương không chịu làm chứng giả nên Dương Nghĩa đã tính kế khác. Hắn tố cáo Ngô Dũng hiếp dâm Liễu Nguyệt vào ngày tết thiếu nhi năm 1991 trong khu rừng ở gần nhà, đồng thời có đơn tố cáo của Liễu Nguyệt. Sau đó hắn uy hiếp những đứa trẻ chơi cùng phải làm chứng gây bất lợi cho Ngô Dũng.
Trong trại giam, biết Dương Nghĩa đang tìm cách hại mình, Ngô Dũng vô cùng tức giận nhưng trong lòng anh cũng yên tâm hơn khi nghĩ: Liễu Nguyệt chưa có bạn trai khác; hơn nữa mình với cô ấy mới chỉ cầm tay, thậm chí còn chưa hôn một lần nào, chắc chắn cô ấy vẫn còn “con gái” nên nếu kết quả khám nghiệm đúng như vậy thì mình sẽ không sao.
Nghĩ vậy, Ngô Dũng yêu cầu pháp y khám nghiệm, nhưng kết quả khám nghiệm lại nằm ngoài suy nghĩ của anh, màng trinh của Liễu Nguyệt đã rách từ trước, vết rách đã lâu. Khi nhận được tin, người anh giống như điện giật: “Sao có thể như vậy được? Cô ấy không có lí do gì để tố cáo mình, mình không làm gì cả”.
Sau đó, các kiểm sát viên vào thẩm vấn Ngô Dũng, hỏi cặn kẽ những việc anh đã làm vào ngày tết thiếu nhi năm 1991. Anh cảm thấy tình thế đang xấu đi, có kiểm định của pháp y, có đơn tố cáo của Liễu Nguyệt, lại còn có cả người làm chứng nữa. Cuối cùng cơ quan tư pháp nhận định có việc Ngô Dũng cưỡng hiếp Liễu Nguyệt.
Tháng 7/1992, tòa án nhân dân khu Phong Mãn thành phố Cát Lâm mở phiên xét xử Ngô Dũng tội hiếp dâm, trên tòa anh một mực khẳng định mình vô tội. Anh vừa khóc vừa thuật lại chuyện từ khi mình với Liễu Nguyệt thích nhau chỉ cầm tay chứ không hề có hành động uy hiếp cưỡng bức.
Tuy nhiên, trước những “chứng cứ thuyết phục” và lập luận logic, Ngô Dũng đành ngậm ngùi nước mắt lưng tròng chấp nhận oan khuất. Cùng với đó là những lời tuyên án vô tình anh sẽ phải chịu.
Khi Ngô Dũng ở tù chịu hình phạt, Lợi Phương thường sang nhà anh chăm sóc bố mẹ coi như thay anh báo hiếu, tự nhận mình là “con dâu”. Mấy năm sau cha anh qua đời nhưng mọi người đều giấu anh sự thực tàn khốc này. Mỗi lần các chị vào thăm anh đều hỏi sao không thấy ba vào, mỗi lần thấy những ánh mắt hoảng loạn của các chị anh lại cảm thất bất an nhưng lại không dám nghĩ theo chiều hướng xấu.
Ngày 12/1/2001, Ngô Dũng được giảm án thêm một năm nữa, có nghĩa là anh sắp được ra tù. Đêm 11/1, một phạm nhân cùng thôn với anh vô tình nói tin cha anh đã mất khiến anh rơi vào trạng thái đau thương tuyệt vọng. Mấy lần anh tự đập đầu mình vào tường để tự sát nhưng không thành.
Ngày 16/1/2001, Ngô Dũng được chính thức tự do. Lợi Phương đến nhà Ngô Dũng, hai người gặp mặt nhìn nhau hồi lâu. “Anh về rồi à?” cô hỏi, “về rồi”, chàng trai trả lời, tuy lời nói không nhiều nhưng dường như cả hai người đều có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Ngày 8/7, căn nhà không có tiếng cười gần mười năm nay bỗng nhiên rộn ràng hẳn lên, Ngô Dũng và cô gái đã ngày đêm chờ đợi anh làm lễ thành hôn, cô gái ấy chính là Lợi Phương. Kết hôn xong, hai người đến khu chợ Hướng Dương, thành phố Cát Lâm làm nghề buôn rau quả, hai vợ chồng vừa kiếm tiền vừa đi kêu oan.
“Điều anh muốn là cho em một người chồng trong sạch, con cái có người cha trong sạch, cho dù có phải bán cả cửa nhà, ăn mày khắp nơi cũng phải đòi lại sự trong sạch này”, Ngô Dũng nói với vợ.
Vì vậy, sáng anh làm việc ở chợ rau, tối đến lại đi tìm lần lượt những nhân chứng trước đây để lấy chứng cứ, sau đó anh lại tranh thủ thời gian lên các cấp của cơ quan tư pháp để kêu oan. Việc kêu oan bền bỉ của anh cuối cùng cũng được Viện kiểm sát nhân dân khu Phong Mãn thành phố Cát Lâm để ý đến.
Từ những chứng cứ, tài liệu mà Ngô Dũng cung cấp, họ phát hiện ra rằng những chứng cứ ở cấp sơ thẩm dùng để nhận định Ngô Dũng tội hiếp dâm là chưa đầy đủ. Vì vậy, ngay sau đó viện kiểm sát lập tức thành lập tổ chuyên án liên hợp bao gồm nhiều cơ quan, chia nhau điều tra lấy chứng cứ vụ án hiếp dâm này lại từ đầu.
Vụ án oan hé lộ chân tướng
Kết quả điều tra khiến mọi người đều sững sờ: Dương Nghĩa là đối tượng tình nghi số một hiếp dâm con riêng của vợ, tức Liễu Nguyệt. Dưới sự thuyết phục của những điều tra viên, nhân chứng hiện đã lấy chồng sinh con cuối cùng cũng dám nói ra sự thật.
Lúc còn nhỏ cô thường xuyên bị cha dượng cưỡng hiếp, đồng thời còn bị ép buộc tố cáo hãm hại Ngô Dũng. Ngày 23/4/2003, Dương Nghĩa bị triệu tập lên viện kiểm sát khu Phong Mãn. Trước những chứng cứ không thể chối cãi, Dương Nghĩa úi đầu nhận tội đồng thời khai báo toàn bộ quá trình phạm tội của mình.
Một ngày mùa hè năm 1991, vợ Dương Nghĩa cùng con trai về quê, hôm đó trời mưa to nên không về nhà kịp, trong nhà chỉ có Liễu Nguyệt cùng người cha dượng. Ăn cơm xong, hai người đều đi ngủ sớm, nửa đêm Dương Nghĩa thức dậy đi vệ sinh, khi quay trở lại thấy Liễu Nguyệt chỉ mặc độc chiếc áo mỏng nằm trên giường ngủ say.
Thú tính trong người nổi lên, hắn trèo lên giường nằm đè lên người Liễu Nguyệt dở trò đồi bại. Cô gái tỉnh giấc sợ hãi định kêu cứu, lúc này Dương Nghĩa hiện nguyên hình là con quỷ với bản chất hung dữ, vô nhân tính, uy hiếp: “Cấm kêu, cũng tuyệt đối không được nói cho ai biết, nếu không tao giết cả mày lẫn mẹ mày”.
Vốn từ nhỏ đã bị cha dượng đánh đập hành hạ, Liễu Nguyệt chỉ biết khóc lóc đẩy người cha dượng vô nhân tính ra một cách tuyệt vọng. Nhưng sức một cô bé yếu đuối sao có thể thắng được một người đàn ông khỏe mạnh, đang hừng hực nhục dục trong người.
Liễu Nguyệt khóc cả đêm hôm ấy, nhưng cô không dám nói với ai. Dương Nghĩa thấy tội ác của mình không bị phát hiện nên dục vọng càng lúc càng lớn. Ba năm sau đó, cứ mỗi khi vợ và con vắng nhà Dương Nghĩa lại giở trò đồi bại với cô bé, lo sợ trước sự độc ác của Dương Nghĩa, mỗi lần như vậy cô đành phải câm lặng không dám phản kháng.
Cô không còn nhớ rõ mình bị cha dượng xâm hại bao nhiêu lần, đã có lúc cô cố phản kháng lại một cách yếu ớt đó chính là đêm chạy đến nhà Ngô Dũng yêu cầu anh đưa mình bỏ trốn. Nhưng hôm đó cô lại sợ sự thật bại lộ sẽ bị Ngô Dũng khinh thường nên anh chỉ đoán già đoán non một cách thông thường là cô bị cha dượng đánh đập.
Liễu Nguyệt không biết rằng, chính sự phản ứng quá yếu ớt của mình như vậy càng thôi thúc Dương Nghĩa nhiều lần hãm hại cô. Hơn thế nữa lần này còn liên lụy đến cả người mà cô yêu thương, đó chính là Ngô Dũng.
Sau khi Dương Nghĩa bị Ngô Dũng đâm trọng thương, hắn luôn nuôi hận trong lòng. Do có kinh nghiệm phạm tội nên hắn biết rõ, việc mình hiếp dâm con gái riêng của vợ thế nào cũng có ngày bị bại lộ, nên tại sao mình không nhân cơ hội đổ thừa cho Ngô Dũng. Ai ở trong thôn này chẳng biết hai đứa có tình ý với nhau. Như vậy là một mũi tên mà trúng hai đích, với ý nghĩ độc địa ấy hắn bắt đầu tìm cách lấy chứng cứ giả.
Sau nhiều lần chất vấn Liễu Nguyệt, cô đều nói Ngô Dũng chưa từng động chạm đến mình nhưng hắn vẫn uy hiếp: “Ra ngoài mày vẫn phải nói là bị Ngô Dũng cưỡng hiếp, nếu không tao bóp chết cả hai mẹ con”. Lại thêm một lần nữa Liễu Nguyệt bị khuất phục mà không có phản ứng nào khác, cô chấp nhận viết đơn tố cáo Ngô Dũng. Phản ứng duy nhất của cô chỉ là khóc và khóc.
Sau đó một ngay, Dương Nghĩa lừa một đứa trẻ trong thôn đến nhà, là bạn thường chơi cùng Liễu Nguyệt và Ngô Dũng. Lúc vào nhà, Nghĩa khóa trái cửa, hai tay cầm hai con dao sáng loáng dứ dứ trước mặt cậu, rồi kề lên cổ cậu bé tội nghiệp. Đứa trẻ sợ hãi đành phải kí tên điểm chỉ lên tờ giấy làm chứng đã được viết sẵn. Vậy là, Ngô Dũng bỗng nhiên trở thành kẻ hiếp dâm trong chuồng bò nhà Ngô Dũng.
Ngày 16/5/2003, đạo diễn vụ án oan “hiếp dâm” là tên ác quỷ Dương Nghĩa đã bị công an bắt giữ và tuyên án không lâu sau đó. Gần 10 năm sống trong ác mộng, giờ như được hồi tỉnh, Ngô Dũng và Lợi Phương càng trở lên gắn kết hơn, một năm sau một đứa trẻ mang họ Ngô ra đời, bắt đầu một cuộc sống mới. Đúng như lời Ngô Dũng đã hứa, để con sinh ra có một người cha trong sạch.
Sau khi câu chuyện được đăng tải, có nhiều người cho rằng do Liễu Nguyệt quá nhu nhược, không dám hi sinh vì tình yêu nên mới để vụ án oan kéo dài như vậy. Nhưng cũng có người thông cảm bởi cô cũng là người bị hại, mặc cảm nên không dám nói ra cũng là điều dễ hiểu. Tuy vậy, dù sao đây cũng là một kết cục có hậu, thật cảm động vì Lợi Phương dám đứng ra bảo vệ và hi sinh chờ đợi.