Mới đây, tòa án nhân dân huyện Gia Bình vừa đưa ra xét xử vụ tranh chấp quyền sở hữu giữa ông Nguyễn Đăng Khoa (SN: 1947, trú tại thôn Nhân Hữu, xã Nhân Thắng, huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh) và ông Nguyễn Bá Thịnh (SN: 1967, trú tại Cầu Đào, Nhân Thắng, Gia Bình, Bắc Ninh).
Gia đình ông Khoa thuộc diện nghèo nhất xóm |
Tuy nhiên, theo phản ánh của ông Khoa, nhà và đất đó đã được vợ chồng con trai ông là Nguyễn Đăng Thoảng và Nguyễn Thị Hà Minh bán lại cho anh Trần Thế Nam (SN: 1971, trú cùng địa chỉ, con rể ông Khoa) từ năm 2005, dưới sự xác nhận của UBND xã Nhân Thắng.
Theo trình bày của anh Thịnh (nguyên đơn) tại tòa, nhà đất đang tranh chấp được anh mua của vợ chồng Thoảng - Minh từ năm 2008, sau đó đến ngày 24/12/2010 mới làm thủ tục công chứng hợp đồng chuyển nhượng.
Tuy nhiên, điều đáng nói là hợp đồng chuyển nhượng này chỉ dựa vào văn bản ủy quyền ngày 22/12/2010 của anh Nguyễn Đăng Thoảng (hiện đang thi hành án tại Trại giam Phú Sơn 4) cho vợ là chị Hà Minh chuyển nhượng nhà đất, có xác nhận của một cán bộ trại giam Phú Sơn, được Văn phòng công chứng Thăng Long tại huyện Gia Bình chứng thực.
Ngày 07/01/2011, nhận thấy con dâu có dấu hiệu bất thường, gia đình ông Khoa đã liên hệ với anh Thoảng và lên Trại giam Phú Sơn 4 để thông báo cho Thoảng biết nội dung sự việc. Tại đây, anh Thoảng lý giải, do không hiểu biết nên thấy vợ nói ủy quyền để quản lý nhà, đất chứ không có ý định ủy quyền cho Hà Minh bán nhà, đất mà thực tế là đã bán cho gia đình anh rể là Trần Thế Nam.
Mặt khác, UBND huyện Gia Bình chỉ căn cứ vào giấy ủy quyền đó mà không xem xét thực tế nhà đất đó ai đang quản lý sử dụng; có quan hệ mua bán trước đó chưa; có tranh chấp hay không…? mà đã “vội vàng” chuyển “quyền sử dụng đất” cho anh Thịnh.
Trao đổi với phóng viên báo Pháp luật Việt Nam, ông Lê Văn Hoằng, nguyên cán bộ địa chính xã Nhân Thắng nói: “Năm 2005, tôi đang là cán bộ địa chính, đã ký xác nhận hợp đồng chuyển nhượng đất của gia đình anh Thoảng bán lại cho gia đình anh Nam, chị Thoa. Tôi cũng đã lưu lại một bản Hợp đồng chuyển nhượng của cả vợ chồng hai bên cùng ký. Tuy nhiên, không hiểu lý do tại sao đến năm 2012, anh Thoảng lại có thể chuyển nhượng được cho anh Thịnh, như vậy là trái với quy định của pháp luật”.
Trong một tình tiết khác, ông Khoa đưa ra bằng chứng là hợp đồng chuyển nhượng đất của anh Thoảng chuyển nhượng cho anh Nam, chị Thoa có xác nhận của cán bộ địa chính và “dấu treo” của UBND xã Nhân Thắng.
Lý giải về vấn đề này, ông Nguyễn Trọng Biên – Chủ tịch UBND xã Nhân Thắng cho biết: “Có thể con dấu là giả mạo. Chúng tôi sẽ tiến hành rà soát điều tra, yêu cầu các cán bộ ở xã giải trình và sẽ có kết luận vào thời gian sớm nhất”.
Luật sư Nguyễn Hoàng Hải nhận bào chữa miễn phí cho gia đình ông Khoa |
Cụ ông 70 tuổi gồng mình nuôi vợ thần kinh và 3 cháu nội bị bỏ rơi
Kết thúc phiên xét xử, ngôi nhà 3 tầng, diện tích 56 m2 thuộc về nguyên đơn là anh Thịnh, ngay lập tức 4 ông cháu ôm nhau khóc, còn người bà thì “ngơ ngác” cười 1 mình khiến những người chứng kiến không kìm được nước mắt.
Chị Nguyễn Thị H. (hàng xóm) cho biết thêm: “Năm 2005, tôi cũng biết là gia đình Thoảng đã bán ngôi nhà cho anh rể và chị gái. Thương em út và bố mẹ không còn nơi để ở, nên cô chị để cho ở nhờ, không ngờ Hà Minh (vợ Thoảng) lại mang sổ đỏ đi cắm, để bây giờ ngay cả những đứa con đứt ruột đẻ ra cũng có nguy cơ bị đẩy ra đường”.
Kể về hoàn cảnh của ông Khoa, chị H. nói tiếp: “Rõ khổ, ông Khoa cũng đã ngoài 70 tuổi mà vẫn phải gánh vác cả gia đình, nuôi vợ già thần kinh lại thêm 3 đứa cháu nội bị mẹ chúng ruồng bỏ để đi thêm bước nữa khi bố chúng dính vòng lao lý…Trăm cái khổ đổ lên đầu ông lão. Hiện gia đình ông Khoa đang là hộ nghèo nhất xóm”.
Như muốn ôm trọn nỗi đau vào mình, ông Khoa đã phải làm đủ việc, kể cả bốc vác chạy chợ, dù cái tuổi của ông đáng lẽ phải được nghỉ ngơi từ lâu. Ông lão ngoài 70 tuổi tâm sự: “Nhiều khi cũng thấy mệt mỏi, nhưng nhìn 3 đứa cháu đang tuổi ăn học, tôi lại cố thêm chút nữa, chúng nó đã tổn thương quá nhiều rồi, giờ tôi chỉ mong các cháu được học hành đến nơi đến chốn…. Chỉ sợ rằng, vài năm nữa khi tôi không đủ sức lực, hoặc ngôi nhà bị lấy đi thì các cháu tôi sẽ còn nhà để ở và tôi không còn mặt mũi nào nhìn cậu con rể. Dân nghèo chúng tôi giờ chỉ biết trông chờ vào pháp luật, chứ như thế này thì oan uổng quá”.